Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 160



Tuyệt đối đừng xem thường những món đồ đó, ví dụ như đồ hộp quân sự của nước M được xuất khẩu và bán ra khắp các nơi trên thế giới để kiếm tiền vậy, ai bảo bọn họ tiên tiến nhất, hữu dụng nhất chứ.

Bọn họ còn nghiên cứu chế tạo ra băng cầm m.á.u vô cùng hữu hiệu, có thể cầm m.á.u trong thời gian ngắn nhất, trên thế giới vẫn chưa có công nghệ này.

Đối với quân đội, có thể nói đây là loại thuốc cứu mạng có giá trị cứu mạng ngang với thuốc Vân Nam Bạch Dược đấy, vô cùng quý hiếm.

Đây cũng là lý do tại sao Liên Đỗ Trọng được đánh giá cao.

Địa vị của nhà họ Liên rất cao, không chỉ bởi vì y thuật của Liên Thủ Chính siêu phàm, cứu vô số người.

Mà còn bởi vì những cống hiến của Liên Đỗ Trọng dành cho quốc gia.

Đương nhiên, Liên Kiều không hề biết rõ những điều này, với tính cách của Liên Đỗ Trọng, đương nhiên cũng sẽ không thể nào khoe khoang với em gái.

Giám đốc nhà máy sắp khóc đến nơi rồi, cầu xin Liên Kiều hợp tác, dù là vì để móc nối quan hệ với Liên Đỗ Trọng, cũng phải bám lấy không buông.

Liên Kiều không trực tiếp từ chối, chỉ nói phải xem xét.

Hôm nay ông không thèm để ý đến tôi, ngày mai tôi sẽ khiến ông không thể với tới.

...

Kim Tiểu Vân vừa đi làm về, con trai đã hưng phấn lao tới, cô ấy bế con trai lên thơm hôn, sau đó mỉm cười nhìn về phía cửa: “Đậu Đậu, con xem ai đến này?”

Liên Kiều đi từ bên ngoài vào, vẫy tay chào cậu nhóc: “Hi, còn nhớ chị không?”

Đậu Đậu hưng phấn hét lên: “Chị xinh đẹp!”

Cậu bé ôm lấy bắp chân Liêu Kiều nhảy nhót, vui mừng không thôi.

Liên Kiều cúi người xuống, nhìn cậu nhóc đáng yêu, nhóc con cả người hồng phấn, hai mắt đen sáng ngời, trông vừa đáng yêu vừa mềm mại.

Cô không ngờ trí nhớ của cậu bé lại tốt đến vậy, không ngờ vẫn còn nhớ ra cô.

Cô lấy ra một hộp socola: “Quà của em đây.”

“Cảm ơn chị xinh đẹp.” Đậu Đậu vui mừng hớn hở nhận lấy hộp socola, kéo tay cô đi vào trong, đưa hết đồ chơi của mình cho cô chơi.

Không chỉ vậy, cậu bé còn lấy tất cả đồ ăn ngon của mình ra mời cô, dáng vẻ nhiệt tình của cậu bé khiến mẹ ruột cũng phải ghen tị.

Liên Kiều rất kiên nhẫn chơi cùng Đậu Đậu, một lớn một nhỏ chơi rất vui vẻ.

Thật ra cô không thích chơi với trẻ con lắm, chê bọn trẻ quá ồn ào, nhưng nhóc con này vô cùng cố gắng lấy lòng cô, khiến tim cô mềm xèo.

Đúng, chính là lấy lòng, trẻ con giỏi lấy lòng người khác lắm.

Đậu Đậu chơi mãi chơi mãi, bỗng dưng hỏi một câu: “Chú kia đi đâu rồi ạ?”

Liên Kiều ngẩn người: “Chú nào cơ? Có phải là chú Thẩm không?”

Đậu Đậu mở đôi mắt to tròn đen láy, giọng nói non nớt ngọt ngào: “Vâng, chị xinh đẹp, chị đừng gả cho chú ấy, có được không? Chị chờ em lớn rồi em sẽ cưới chị.”

Khóe miệng Liên Kiều giật giật, trong lòng mỗi một cậu bé đều có mơ ước lấy một chị xinh đẹp sao?

Kỷ Thần vừa trở về đã nghe thấy con trai nói như vậy, cười mãi không thôi “Ha ha ha.”

“Cha không được cười, con nghiêm túc đấy.” Nhóc con mới có tí tuổi đầu mà đã bảo gì mà nghiêm túc, trông cứ như người lớn vậy, đáng yêu cực kỳ.

“Được được, con cứ cố gắng lên.” Kỷ Thần đưa túi cho vợ, bế con trai lên thơm một cái thật kêu.

Người nhà họ Kỷ đều rất nhiệt tình, từ cụ bà cho đến nhóc con đáng yêu Đậu Đậu, đều rất yêu quý Liên Kiều.

Liên Kiều dùng bữa tối thịnh soạn ở nhà họ Kỷ, sau khi ăn xong, cô trực tiếp hỏi thẳng: “Chị Kim, chị cần em giúp gì chị?”

Kim Tiểu Vân khẽ thở dài một hơi, vẻ mặt buồn bã: “Muốn nhờ em giúp anh trai chị chữa chân, chị cũng không hy vọng anh ấy có thể đứng dậy một lần nữa, chỉ mong có thể giảm bớt sự đau khổ của anh ấy.”

Kỷ Thần vỗ vỗ vai vợ mình, im lặng an ủi cô ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Liên Kiều khẽ gật đầu: “Được, chị dẫn em đi xem thử xem.”

Kỷ Thần đích thân đưa bọn họ qua đó, vốn dĩ bọn họ không muốn dẫn Đậu Đậu theo, nhưng cậu bé cứ ôm lấy chân Liên Kiều mãi không buông, khóc lóc kêu gào đòi đi theo, sau cùng, bọn họ chỉ đành dẫn cậu bé theo.

Bầu không khí của nhà họ Kỷ rất ấm áp hạnh phúc, nhưng nhà họ Kim lại khác hoàn toàn, lạnh lẽo, yên tĩnh, khiến người ta có cảm giác yên tĩnh đến nghẹt thở.

Hai ông bà nhà họ Kim vẻ mặt tiều tụy, trông sức cùng lực kiệt, khiến người ta cảm thấy đau lòng.

“A Thần, Tiểu Vân, sao các con lại trở về rồi? Ôi chao, cháu ngoan của bà, nhớ bà ngoại rồi à?”

Mẹ Kim ôm lấy Đậu Đậu, trên mặt mới có nét tươi cười.

“Con mời Liên Kiều đến rồi, chính là người đã cứu Đậu Đậu...”

Vành mắt mẹ Kim ửng đỏ, ánh mắt buồn bã: “Tiểu Vân, đừng tốn công tốn sức nữa, các bệnh viện lớn đều nói đôi chân này chỉ có thể như vậy mà thôi.”

Bà ấy không nói ra được hai chữ tàn tật, hai chữ đó quá tàn nhẫn.

Đứa con trai hăng hái bừng bừng của bà ấy, lại chỉ có thể ngồi trên xe lăn cả đời, nghĩ thôi đã không thể chịu nổi rồi.

Trơ mắt nhìn con trai đêm nào cũng đau đớn không thể ngủ yên, lòng bà ấy như bị d.a.o cứa, đau đớn vô cùng.

Kim Tiểu Vân sao có thể không biết được chứ: “Cô ấy rất am hiểu về thuốc, có lẽ có thể giúp chân của anh cả dễ chịu hơn một chút, dùng nhiều thuốc giảm đau quá cũng không tốt, nhưng có thể thử dùng thuốc Đông y xem sao.”

Cha Kim sửng sốt nói: “Được, vậy thì thử xem sao.”

Con trai là niềm tự hào của hai vợ chồng họ, từ nhỏ đến lớn bọn họ đều rất nghiêm khắc với anh ấy, anh ấy cũng rất siêng năng cố gắng, từng bước từng bước đi đến ngày hôm nay, không ngờ...

Mẹ Kim cố xốc lại tinh thần, dẫn Liên Kiều đến trước cửa một căn phòng ngủ, gõ cửa: “Tiểu Sách, mẹ vào nhé.”

Cửa được mở ra, mẹ Kim đi vào trước, hai cha con nhà họ Kim theo sao, Kỷ Thần bế con trai không đi vào, chờ ở ngoài phòng khách.

Liên Kiều đứng ở trước cửa liếc nhìn vào, trên giường có một người đàn ông gầy gò ốm yếu đang nằm, sắc mặt rất tệ, trong mắt toàn là tia máu, quần áo trên người rộng thùng thình, trông hệt như một bộ xương.

Anh ấy trông giống như một cái xác biết đi vậy, nằm yên không động đậy, ngay cả tròng mắt cũng không cử động, trông khá là đáng sợ.

Vành mắt mẹ Kim nóng bừng, cố nén nước mắt nói: “Tiểu Sách, em gái con mời một bác sĩ đến khám cho con, con...”

“Ra ngoài.” Giọng nói vừa thều thào vừa yếu ớt, nhưng lại ẩn chứa sự chán ghét nồng đậm.

Mẹ Kim buồn bã vô cùng, đứa con trai xuất sắc của bà ấy trở nên như thế này, bà ấy đau lòng hơn bất cứ ai.

“Tiểu Sách, con đừng như vậy, mọi người đều rất lo lắng cho con.”

Nếu như có thể, bà thà người bị thương là bản thân mình còn hơn!

Kim Sách nhắm mắt lại, thái độ không còn gì khiến anh ấy luyến tiếc nữa: “Con không muốn gặp bất cứ ai, ra ngoài đi.”

Kim Tiểu Vân không khỏi bật khóc, tại sao lại như vậy cơ chứ?

Cha Kim đau lòng nói: “Kim Sách, con chỉ bị tật ở chân thôi, nhưng những bộ phận khác vẫn tốt, đầu óc cũng vẫn tốt, không hề bị ảnh hưởng...”

“Ra ngoài.” Kim Sách chỉ có hai chữ này.

Cha Kinh bỗng nổi giận, lao về phía Kim Sách đánh vào vai anh ấy.

“Rốt cuộc là con còn muốn tiếp tục sa sút như thế này đến bao giờ nữa? Hả? Nhìn thấy con như vậy, người làm cha làm mẹ còn đau khổ hơn con nhiều, có phải là con trách cha không? Trách cha không nên để con đi nhập ngũ? Trách mẹ con ư? Trách bà ấy không giữ được vợ con lại sao?”

Nhìn sức lực này, thật ra đến đầu vai là đã chẳng còn lực gì mấy nữa, chẳng khác gãi ngứa là bao.

Con của mình, mình thương còn chẳng hết nữa là đánh.

Thế nhưng mẹ Kim thì lại bị dọa sợ mất mật, vội vàng đi lên bảo vệ con trai: “Ông đừng đánh nó, muốn đánh thì đánh tôi đây này.”

Trước nay cha Kim đều rất kiên cường, nhưng kể từ lúc con trai bị thương đến nay, ông ấy đã gầy hẳn đi, tinh thần cũng không được tốt lắm.

“Mỗi tối con đều đau đớn không ngủ được, con có biết mẹ con ở phòng bên cạnh khóc hết đêm này tới đêm khác...”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com