Ngay cả một người đàn ông như ông ấy cũng trốn đi thầm khóc mấy buổi.
Ông ấy chỉ sinh một người con trai và một người con gái, cả hai đứa đều được ông bà ấy dốc hết tâm sức bồi dưỡng, nhất là con trai, ông bà ấy đã tốn tâm huyết cả đời để bồi dưỡng cho anh ấy.
Kim sách mở mắt ra, trong mắt ngập tràn sự đau khổ, còn có cả sự bất lực tuyệt vọng và chán ghét bản thân: “Cha, đừng nói nữa, muốn xem thì xem đi, con chỉ cho mười phút thôi.”
Thái độ của anh ấy không tốt, Kim Tiểu Vân vội vàng đỡ lời: “Liên Kiều, em đừng tức giận, trước đây anh ấy không như vậy đâu, anh ấy tốt lắm, cũng rất vui vẻ tốt bụng, lần này cũng là bởi vì cứu người nên mới bị thương như thế này.”
Thế nhưng ở hiền lại không gặp lành, xảy ra chuyện như vậy, người vợ nên ủng hộ anh ấy nhất lại chạy mất, khiến ai trai cô ấy mất hết hy vọng, trở nên tuyệt vọng như thế này đây.
Thân là người nhà, cô ấy càng mong anh mình có thể khoẻ mạnh, sống thật tốt, đừng cứu ai cả, cô ấy biết mình ích kỷ, nhưng có cách nào khác chứ.
Liên Kiều vén tay áo lên nói: “Không sao đâu.”
Cô bắt mạch cho Kim Sách trước, bắt mạch cả hai tay, một lúc sau thì nhờ người vén quần của bệnh nhân lên, cẩn thận quan sát vết thương.
Kim Sách cố nhịn thôi thúc muốn bảo cô cút đi, sự thất vọng trong lòng đã hoàn toàn đánh bại anh ấy.
Anh ấy, từng là quán quân trong cuộc thi võ của toàn quân khu, là con cưng của trời chân chính, hiện giờ, lại trở thành một kẻ tàn phế!
Còn chẳng bằng c.h.ế.t đi cho rồi!
Liên Kiều khẽ chọc vào chân anh ta, anh ta không có chút phản ứng nào.
Vành mắt Kim Tiểu Vân nóng lên, vội vàng quay đầu đi, không muốn để anh trai nhìn thấy nước mắt của mình.
Cô ấy nhỏ giọng hỏi: “Thế nào rồi? Em có thể chế tạo ra một ít thuốc bôi giảm đau không? Loại không ảnh hưởng đến cơ thể ấy?”
Dù không đứng lên được cũng không sao cả, chỉ cần có thể sống được là được.
Liên Kiều thu tay lại, trầm ngâm trong chốc lát: “Anh ấy bị đạn làm tổn thương dây thần kinh đúng không?”
Cả người Kim Sách run lên, lần đầu tiên nhìn thẳng cô, trông cô rất nhỏ, là một cô gái có khuôn mặt cũng nhỏ nhắn, cánh tay gầy gò, chỉ cần gió thôi qua là cũng có thể ngã.
“Em gái tôi nói cho cô biết à?”
“Không có.” Kim Tiểu Vân kinh ngạc: “Em chỉ nói là chân của anh bị thương thôi.”
Kim Sách tỏ vẻ nghi ngờ: “Vậy sao cô ấy lại biết được?”
Người nhà họ Kim cũng rất muốn biết, chẳng lẽ là nhìn ra sao? Nếu như là vậy thật, vậy thì đúng là thần y rồi.
Liên Kiều mím môi, không giải thích gì, chỉ trần thuật sự thật: “Mảnh đạn đã được lấy ra rồi, nhưng dây thần kinh bị tổn thương không thể chữa lành được, hai chân không thể cử động, nhưng lại đau đến mức sống dở c.h.ế.t dở đúng không? Nhất là vào buổi tối.”
Cha Kim thấy cô nói không sai một chữ, có thêm chút niềm tin vào cô: “Đúng thế, trước đó được kê một ít thuốc giảm đau, nhưng dùng nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến dây thần kinh não, còn gây ra đủ loại hậu di chứng, vậy nên, xin cô nhất định phải giúp chúng tôi cứu nó.”
Mẹ Kim nắm chặt cánh tay của Liên Kiều: “Cô Liên, cầu xin cô, giúp chúng tôi với.”
Bọn họ cảm thấy cô còn giỏi giang và có năng lực hơn cả những bác sĩ kia.
Kim Sách nhìn dáng vẻ cầu xin của cha mẹ, lòng đau như cắt: “Cha mẹ, đừng cầu xin người khác, con không thích.”
Anh ấy đã là một kẻ tàn phế rồi, không đáng phải vì anh ấy mà hạ mình cầu xin người khác.
Liên Kiều chắp tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi có thể chữa khỏi cho anh ấy.”
“Cảm ơn, cảm ơn cô nhiều lắm, nếu như cần dược liệu gì thì cứ nói, tôi sẽ tìm cách thu thập...” Cha Kim sửng sốt, vội vàng hỏi lại: “Cô vừa mới nói gì cơ?”
Ông trời ơi, có phải là ông ấy nghe nhầm rồi không? Hay là mệt quá nên đã xuất hiện ảo giác rồi?
Vẻ mặt Liên Kiều rất nghiêm túc: “Hai chân có thể đứng dậy lại một lần nữa, nhưng, không thể chạy nhảy được.”
Anh ấy hẳn là một người lính đã được huấn luyện đặc biệt, dù chữa khỏi rồi, cũng không thể quay lại như trước được nữa.
Lời nói của cô như thể một tia sét đánh xuống, khiến tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, bầu không khí trong phòng lập tức thay đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Máu trong người cha Kim sôi sục, kích động đến mức môi run run, lắp ba lắp bắp mãi không nói ra được một chữ.
Cả người Kim Tiểu Vân run rẩy, tay phải che miệng, kích động đến mức nước mắt lưng tròng.
Hai mắt mẹ Kim sáng bừng, như thế có một đốm lửa đang rực cháy: “Cô nói gì cơ? Nói lại một lần nữa, tôi không nghe rõ.”
Liên Kiều từng có nghiên cứu chuyên sâu về thần kinh: “Có thể chữa khỏi, nhưng cần phải trả cái giá rất lớn.”
Mẹ Kim không hề do dự quỳ xuống trước mặt cô: “Cầu xin cô, cô Liên, chỉ cần có thể chữa khỏi chân cho con trai tôi, dù có muốn cái mạng này của tôi cũng được.”
Tấm lòng yêu con của cha mẹ hiện rõ hết lên trên mặt, khiến người ta phải cảm động.
Vẻ mặt Liên Kiều đầy bình tĩnh khom lưng nâng bà ta dậy: "Trị thì cũng có thể trị được, nhưng có một vị thuốc chủ yếu rất khó kiếm."
Người nhà họ Kim không hẹn mà cùng hỏi: "Là gì?"
Liên Kiều nhìn người duy nhất im lặng là Kim Sách: "Hổ cốt, da hổ."
Không biết bây giờ có luật bảo vệ động vật hoang dã hay không, cơ mà bình thường nhà làm Đông y lâu đời đều sẽ có hàng tích trữ.
Nhà họ Liên cũng có, nhưng này là do Liên Thủ Chính lưu trữ, không thể đụng vào.
Cha Kim không chút do dự nói: "Để tôi nghĩ cách."
Nhà họ Kim cũng không phải nhà bình thường, thu thập vài món đồ cũng không phải chuyện quá khó.
Ánh mắt Liên Kiều rơi lên mặt Kim Sách: "Còn nữa, quá trình này có chút gian nan, phải chịu được nỗi đau người thường không thể chịu, nhắc trước một câu, tôi cực kỳ ghét bỏ dở giữa chừng đấy."
Mẹ Kim kích động vỗ n.g.ự.c bảo đảm: "Chắc chắn sẽ không bỏ dở, con của tôi nhẫn nhịn cực kỳ giỏi."
Nhưng từ đầu đến cuối người trong cuộc vẫn chưa hề hé răng, vẫn cứ mang bộ dáng nửa sống nửa c.h.ế.t như trước, tất nhiên là không hề có chút cảm giác tin tưởng nào.
Họ đã thử mọi bệnh viện lớn rồi, nơi nào cũng nói hết thuốc chữa, một cô nhóc như cô thì có thể có cách gì được?
Chú ta ghét người khoác lác nhất!
"Tôi muốn nghe chính người bệnh nói." Liên Kiều cần bệnh nhân phối hợp, người khác có hăng hái cỡ nào cũng dùng được cọng lông gì đâu?
Mẹ Kim gấp gáp không thôi, nhẹ đẩy con trai một cái: "Tiểu Sách, con mau nói đi."
Kim Sách bày vẻ mặt lạnh lùng chất vấn, giọng còn có chút phiền chán: "Cô thật sự có thể chữa khỏi cho tôi sao?"
"Phải." Liên Kiều thấy vẻ phiền chán trên mặt chú ta thì có hơi mất hứng, cô chợt nảy ra một ý: "Nhưng có một điều kiện, chữa khỏi chân rồi thì chú phải đến làm công cho tôi, thời hạn năm năm."
Hứa Gia Thiện được thì được, nhưng còn quá non nớt, cần phải rèn luyện thêm.
Kim Sách: "…"
Ban đầu chú ta không tin, nhưng vừa nghe thấy câu này, lòng chú ta lại chợt xuất hiện chút niềm tin mơ hồ.
Dù sao cũng sẽ không có ai mời một người tàn phế đến làm công, chẳng phải sao?
Tảng băng trong lòng chú ta thoáng chảy ra một chút: "Được."
Hốc mắt người nhà họ Kim đều đỏ lên, không khỏi kích động.
Liên Kiều nhìn thấy hết: "Thế thì một lời đã định, khi nào tìm được dược liệu rồi thì hãy báo cho tôi biết, đây là số điện thoại của tôi."
Cô kéo giấy bút sang, soạt soạt soạt ghi phương thuốc kế tiếp xuống: "Đây là phương thuốc dùng ngâm chân, hãy dùng nước đun sôi dược liệu, mỗi đêm ngâm tầm nửa tiếng, cũng mát xa tầm nửa tiếng luôn."
Mẹ Kim vội vàng hỏi: "Phải mát xa thế nào?"
Liên Kiều tiến lên trước mấy bước, xắn ống quần Kim Sách lên, dạy học ngay tại chỗ, truyền thụ một bộ thủ pháp mát xa.
P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ngáo Ngơ, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha