Mẹ Kim nhìn không chớp mắt, có chỗ không hiểu thì hỏi, dạy một hồi lâu bà ấy mới học xong.
Cả nhà họ đều cực kỳ biết ơn Liên Kiều, chỉ thiếu nước quỳ xuống cảm ơn cô nữa thôi.
…
Liên Kiều lại chạy sang hai nhà máy khác, còn đưa Hứa Gia Thiện theo, để anh ấy trải đời nhiều một chút.
Nhà máy sản xuất tại ngoại ô kinh thành thiết bị thì lạc hậu, lòng người thì phân tán, nhưng Liên Kiều lại có hứng thú mua nó. Bên kia thấy thế cũng rất vui vẻ bán cho cô, nhưng có vài điều kiện, đó là phải thu xếp cho tất cả các công nhân đàng hoàng, công nhân sinh bệnh thì phải giúp chi trả, tiền về hưu dưỡng lão này nọ đều phải được đảm bảo, không thể động vào những lãnh đạo hiện có bên trong xưởng vân vân.
Nghe xong mớ điều kiện này, Liên Kiều lập tức từ bỏ ý định. Giữ công nhân thì cũng được thôi, cùng lắm thì huấn luyện lại lần nữa, chọn người ưu tú đẩy lên, nhưng không được phép động vào lãnh đạo xưởng là cái quỷ gì chứ?
Nhà máy có chừng trăm người, riêng lãnh đạo xưởng đã chiếm một phần ba, không bị đóng cửa mới là lạ.
Nhìn chung thì nhà máy vẫn phối hợp với nhau làm việc ổn thỏa, chỉ là có hơi thiếu tổ chức. Giám đốc nhà máy họ Cố, mặt luôn tươi cười, rất dễ nói chuyện, nhưng chỉ đồng ý hỗ trợ sản xuất chứ không cho phép cô phái người tới quản lý.
Liên Kiều đụng phải tường liên tiếp mấy lần thì buồn bực không thôi, Hứa Gia Thiện thấy thế liền khuyên cô trở về ăn một bữa thật ngon xong nghỉ ngơi cái đã.
Trong cửa hàng dược thiện, Liên Kiều gọi một bàn thức ăn lớn: "Mọi người muốn ăn gì thì cứ việc gọi nhé."
Hứa Gia Thiện cười từ chối: "Nhiều món vậy rồi, ăn còn không hết nữa."
"Đủ ăn mà." Gì Hứa Tiểu Gia cũng thích ăn.
Một giọng nói quen thuộc vang lên: "Cho tôi gọi thêm một phần súp lươn hoàng kỳ."
Là Thẩm Kinh Mặc, anh bước nhanh lại đây, mặt mỉm cười, vừa dịu dàng vừa đẹp trai.
Liên Kiều quay đầu lại, cười: "Sao anh lại đến đây?"
"Nhớ em." Thẩm Kinh Mặc không chút tránh né ôm lấy cô: "Cực kỳ nhớ em luôn."
Bị anh cứ thế ôm một cái, Liên Kiều có nhiều nỗi buồn phiền hơn nữa thì giờ chúng cũng đã không cánh mà bay đi mất hết rồi. Cảm giác được người khác nhớ nhung, quan tâm thật là tốt.
"Ngày nào chúng ta cũng gặp nhau mà."
Thẩm Kinh Mặc không nhịn được cúi đầu hôn lên trán cô: "Nhưng vẫn rất nhớ em."
Hứa Gia Thiện thoáng nhướng mày, ôm một cái thì thôi đi, còn hôn lên nữa!
"Khụ khụ, giữ ý tứ chút, mau tách ra."
Lòng Thẩm Kinh Mặc vô cùng mệt mỏi, phải phòng cha chồng, phòng anh em vợ, giờ còn phải phòng anh em họ nữa.
"Hai người có thể xem như không thấy."
Hứa Tiểu Gia bưng chung trà đưa qua: "Anh Thẩm, uống trà, uống trà đi." Mau buông cái tay ra!
Khóe miệng Thẩm Kinh Mặc giật một cái, nhiều trò vặt thật: "Không phải gần đây em đang bận mở cửa tiệm sao?"
Hứa Tiểu Gia lại vừa mở một chiếc siêu thị nhỏ khác, cao ba tầng, tầng trên bán đồ dùng hàng ngày, tầng dưới bán thực phẩm tươi sống.
Mấy hôm trước mới khai trương, buôn bán cực kỳ khấm khá, khách mua chủ yếu là học sinh và người thân của bệnh nhân.
Cơm hộp trong tiệm bán cháy cả hàng, cung không đủ cầu, đó giờ anh còn chẳng ngờ cơm hộp có thể bán được đến như thế.
Chỉ tính riêng tiền bán cơm hộp cũng đã đủ thu hồi vốn mở cửa tiệm rồi.
"Có bận hơn nữa thì vẫn phải ăn cơm." Hôm nào Hứa Tiểu Gia cũng thấy tiền chui vào túi, siêu siêu vui luôn: "Đúng rồi, chị họ, em muốn thuê thêm người, nghĩ có thể giao hàng tận nhà cho học sinh trong ký túc xá với bệnh viện."
Cơm hộp chỗ cậu lấy hàng từ bên phía cậu hai nhà họ Liên, anh ấy vốn kinh doanh lĩnh vực này mà, đây xem như mạnh mạnh hợp tác.
Liên Kiều có chút bất ngờ, nay đầu óc của cậu ấy đã ngày càng trở nên linh hoạt hơn rồi, đến cả ý tưởng giao hàng tận nhà này cũng nghĩ ra được: "Ý đó hay đấy, được thôi."
Cô chia ba mươi phần trăm lợi nhuận cho Hứa Tiểu Gia, hàng tháng chỉ cần xem bảng báo cáo tổng là được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hứa Tiểu Gia được khen thì vui sướng cười tươi như hoa.
Thẩm Kinh Mặc thấy bọn họ phiền muốn c.h.ế.t rồi, hai cái bóng đèn này sáng quá đi: "Liên Kiều, khi nào em mới chuyển tới đây?"
"Dạ?" Quả nhiên lực chú ý của Liên Kiều lập tức bị hấp dẫn sang.
Thẩm Kinh Mặc tỏ vẻ cực kỳ uất ức: "Anh đã dọn vào xong cả rồi, khi nào em mới chuyển đến làm hàng xóm anh đây?"
Ừm, thật ra anh càng muốn làm bạn trai sống chung với cô hơn.
Liên Kiều cũng rất muốn chuyển, nhưng cha cô phản đối, bảo cô cứ từ từ đi, đừng để ông già như ông phải cô đơn một mình.
Ông đã nói đến mức này rồi, cô còn biết làm sao được?
"Chờ thêm một thời gian nữa, để xem xử lý chuyện trong tay xong rồi sẽ chuyển sang sau."
Thẩm Kinh Mặc gắp một đũa thức ăn cho cô: "Mau ăn đi, cứ tuần tự từng việc một thôi, không cần gấp."
Liên Kiều không có gấp, chỉ là cô rất bất đắc dĩ, quan niệm của cô hoàn toàn không phù hợp với mọi người ngày nay.
"Hợp tác với người khác đúng là phiền phức mà, vẫn là nên tự mình mở nhà máy thôi."
Dược phẩm không giống những mặt hàng khác, mặt an toàn và chất lượng sản phẩm phải được kiểm soát vô cùng chặt chẽ, nắm rõ ngọn ngành.
"Cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên, Hứa Vinh Hoa đứng trước cửa, thân mặc vest thẳng thớm, trông rất có tinh thần: "Không làm phiền mọi người chứ?"
"Có." Thẩm Kinh Mặc trợn trắng mắt, lại thêm một cái bóng đèn.
Liên Kiều vẫy vẫy tay với anh ta: "Ăn chung đi."
Hứa Vinh Hoa rất tự nhiên ngồi xuống, không che giấu mặt mũi của mình, Hứa Tiểu Gia đang ngồi bên phải anh ta đột ngột khiếp sợ mở to hai mắt, không dám tin: "Anh… Anh…"
"Sao vậy?"
"Mặt của anh khỏi rồi à?" Hứa Tiểu Gia cực kỳ kinh ngạc, cậu ấy nhớ rõ ràng má phải của người này bị thương rất nghiêm trọng mà. Nhưng giờ lại chẳng thấy có chút dấu vết nào, chuyện gì đây?
Chẳng lẽ cậu ấy nhớ nhầm? Cậu ấy không khỏi đứng lên, nhìn về phía má trái Hứa Vinh Hoa, ơ, cũng rất bình thường.
Hứa Vinh Hoa hào phóng mặc kệ cậu ấy nhìn, không chút nao núng: "Vẫn còn chút dấu vết, dưới ánh sáng yếu thì không thấy rõ lắm."
Đúng vậy, mặt của anh ta đã tốt lên rất nhiều rồi, chỉ còn lại một dấu vết nhạt, hơi giống mặt có mụn, không dọa người, ra ngoài gặp người khác cũng không cần đeo khẩu trang nữa.
Khí chất của anh ta cũng thay đổi theo, trở nên sáng sủa hơn, không còn âm u lạnh lùng nữa.
Hứa Tiểu Gia đơ cả người: "Sao làm được vậy?"
"Chị họ em đã giúp anh trị liệu." Tâm trạng của Hứa Vinh Hoa cực kỳ tốt, mặt mày tươi roi rói.
Hứa Tiểu Gia ngẩn người, cậu ấy đã sớm biết chị họ mình hiểu y thuật, nhưng lại không ngờ cô thần thông quảng đại tới mức như vậy. Trong lòng cậu ấy chợt nổi lên một khát vọng mãnh liệt: "Chị họ, vậy chân của em… Có thể trị khỏi được không ạ?"
Hứa Gia Thiện lập tức quay đầu cái vèo, mở to mắt nhìn Liên Kiều, còn lo lắng bất an hơn cả em trai nhà mình.
Liên Kiều im lặng, Hứa Tiểu Gia là trẻ em mắc bệnh bại liệt, do một loại virus bại liệt bám vào tủy sống, gây tổn thương các tế bào thần kinh vận động trong hệ thần kinh trung ương gây ra.
Nếu phát hiện sớm, cô còn có thể trị, nhưng này cũng đã mười mấy năm rồi, bắp chân sớm đã héo rút hết cả, làm sao chữa?
Loại bệnh này càng kéo dài, càng khó chữa.
Như bệnh của Kim Sách kia, chỉ mới bị thương chừng nửa năm, tất cả vẫn còn kịp.
Ánh mắt của Hứa Tiểu Gia dần dần tối lại, vốn đã là hi vọng xa vời, chị họ là thần y, cũng chỉ là bác sĩ, không phải là thần.
"Không sao ạ, em cũng chỉ hỏi thử một chút thôi."
Liên Kiều thấy trong mắt cậu ấy có nước mắt thì có chút đau lòng, cô hít sâu một hơi nói: "Tiểu Gia, đề tài nghiên cứu kế tiếp của chị sẽ là về tế bào thần kinh vận động, em có đồng ý làm cơ thể thí nghiệm cho chị không? Chị không dám hứa chắc điều gì, nhưng dù sao cũng không thể tệ hơn được nữa, không phải sao?"