Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 163



Đây là suy nghĩ đột ngột hiện ra trong đầu cô, nếu có thể, cô tình nguyện thử một lần.

Cô vẫn luôn biết rõ sự tự ti của Hứa Tiểu Gia, sau dáng vẻ nhiệt tình yêu thích việc kiếm tiền của cậu ấy chính là lòng muốn chứng minh năng lực của bản thân, chứng minh bản thân vẫn còn hữu dụng.

"Vâng, em tình nguyện ạ." Hứa Tiểu Gia không chút do dự gật đầu, đúng vậy, sẽ không thể tệ hơn nữa đâu mà.

Cho dù chỉ có một tia hi vọng, cậu ấy cũng muốn thử một lần.

Hứa Vinh Hoa vỗ vai cậu ấy, nhẹ giọng cổ vũ: "Phải tin tưởng y thuật của cô Liên Kiều nhé, cô ấy chính là người giỏi nhất thời đại này đó."

Thẩm Kinh Mặc nhìn bạn gái ẩn ý đưa tình: "Đúng vậy, em ấy là người bạn gái giỏi nhất, hoàn mỹ nhất của anh."

Lời này vừa ra, bầu không khí vốn có chút ngưng trọng chợt trở nên thả lỏng.

Liên Kiều khẽ mỉm cười, cũng tâng bốc lại: "Bạn trai, anh cũng là bác sĩ giỏi nhất."

Cặp đôi trai gái người ta thổi phồng lẫn nhau, hoàn toàn không có chút chướng ngại tâm lý nào, lại khiến khóe miệng của những người xung quanh cứ phải giật giật, buồn nôn quá đi thôi.

Thẩm Kinh Mặc khoa trương vỗ n.g.ự.c một cái: "Nghe em nói vậy, anh an tâm rồi, những người giỏi nhất nên ở bên nhau nha."

Bộ dáng nghịch ngợm này chọc cho Liên Kiều cười lên: "Ha ha ha."

Bầu không khí trên bàn lập tức dịu lại, các món ăn dần lên, mọi người thả sức ăn uống, rất nhanh bầu không khí đã trở nên sống động.

Dù Hứa Tiểu Gia vẫn thấy có hơi khó từ bỏ, nhưng đã mười mấy năm rồi, cậu ấy cũng đã quen.

Hứa Vinh Hoa nếm thử món mới, ây, cũng không tệ lắm, món do Liên Kiều chế ra, nhất định đều là tinh phẩm.

"Phải rồi, vừa nãy mọi người có nói tính tìm nhà máy hợp tác à, có chuyện gì vậy?"

Liên Kiều thuận miệng thuật lại, ai ngờ đâu hai mắt Hứa Vinh Hoa lại sáng bừng lên: "Hợp tác với tôi này, dưới tên tôi có một nhà máy hóa chất, có nhân công, bên Mỹ cũng có công ty, có đường bán ra."

Nhà họ Hứa vừa giàu vừa mạnh, dưới cờ nhà họ có rất nhiều sản nghiệp, trong đó có cả công ty mỹ phẩm, cơ mà thành tích cũng chỉ bình bình, kiếm lời ít tiền tiêu vặt thôi, không thể so sánh với những sản nghiệp khác.

Hết cách rồi, muốn làm mỹ phẩm phải có nguồn kỹ thuật mạnh mẽ chống đỡ, phải không ngừng nghiên cứu phát minh, nhãn hiệu lớn người ta đều có phòng thí nghiệm nghiên cứu phát minh của mình, cực kỳ đốt tiền.

Có tiền còn chưa đủ, còn phải có nhân tài trên phương diện này, nhưng nhân tài kỹ thuật hàng đầu như thế đều đã bị nhãn hiệu lớn bao nuôi cả rồi, nào đến phiên mấy nhãn hiệu nhỏ?

Mà Liên Kiều, lại có kỹ thuật bọn họ ước mơ tha thiết.

Hai mắt Liên Kiều sáng phắt lên, ai ai, mới vừa buồn ngủ thì đã có người đưa gối tới rồi, quá tuyệt vời.

"Nào, chúng ta bàn thêm đi."

Liên Kiều kiên quyết giữ vững ý thương hiệu phải do chính cô sở hữu, những chuyện khác đều dễ thương lượng. Hứa Vinh Hoa thấy cô kiên trì thì cũng không dây dưa nhiều, bàn qua bàn lại mấy lần liền xác định việc hợp tác.

Hứa Gia Thiện sẽ đại diện cho Liên Kiều, phụ trách quản lý công việc, quan trọng nhất là phụ trách công tác giữ bảo mật cho phương pháp phối chế.

Thời gian nhanh chóng trôi đi, Liên Kiều thuận lợi thông qua buổi bảo vệ luận văn tốt nghiệp, cầm được tấm bằng tốt nghiệp đại học.

Cùng lúc đó, luận văn tốt nghiệp của cô cũng được công bố lên một vài hãng tạp chí vô cùng có sức ảnh hưởng ở nước ngoài, gây nên rúng động cực lớn.

Ở nước ngoài, thuốc Đông y được mọi người gọi là vu thuật thần kỳ. Có người tin, có người không tin, nhưng những nghiên cứu về nó vẫn chưa từng dừng lại.

Liên Kiều cắt vào vấn đề từ nhiều góc độ khác nhau, đưa mọi người tiếp cận với một dòng suy nghĩ khác, khiến giới chuyên nghiệp phải xôn xao thảo luận. Không thể không nói, nó đã được xem là một thành công.

Kỳ nghỉ hè nhanh chóng trôi qua, còn chưa thư thả vui chơi được mấy ngày, chớp mắt cái đã kết thúc.

Trừ làm việc ra thì Liên Kiều cũng chỉ có làm việc, bận rộn đến mức còn chẳng có thời gian để đi hẹn hò.

Nhà họ Kim truyền tin tức tốt tới, báo là đã tìm được dược liệu cô cần. Thế là cô liền hấp tấp chạy tới nhà họ Kim, tất cả đều đã được nhà họ Kim chuẩn bị ổn thỏa.

Liên Kiều bắt mạch chẩn bệnh cho Kim Sách, tình hình vết thương của chú ta không có chuyển biến gì xấu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ngày ngày ngâm dược liệu mát xa, uống thuốc Liên Kiều điều chế riêng cho thân thể chú ta, giờ hai chân của chú ta đã có chút chuyển biến tốt đẹp, bắp thịt đã có sự co dãn, không còn khô gầy như trước.

Thấy có hi vọng, người nhà họ Kim hưng phấn không thôi, tinh thần của Kim Sách cũng phấn chấn hơn nhiều, không còn vẻ sa sút tinh thần hay cam chịu nữa.

Người có hi vọng sẽ sản sinh sức mạnh tột cùng.

Không hổ là chú bộ đội quân giải phóng, có ý chí mạnh mẽ hơn người bình thường nhiều.

Liên Kiều đích thân ra tay bào chế thuốc, có thuốc uống, cũng có thuốc ngâm.

Mọi thứ đều đã sẵn sàng, Liên Kiều lấy một bộ ngân châm ra, đun lên khử độc: "Giờ tôi sẽ châm lần một cho chú trước, nếu thấy đau thì nhịn một chút."

"Được." Mặt Kim Sách bấy giờ đã có chút thịt, không còn ốm o nữa, ánh mắt cũng tỉnh táo hơn nhiều.

Liên Kiều mời mọi người ra ngoài, đóng chặt cửa phòng bắt đầu thi châm. Kim Sách bất giác cảm thấy căng thẳng, toàn thân căng cả lên, đầy vẻ đề phòng.

Liên Kiều nhìn mớ bắp thịt căng chặt của chú ta, không khỏi cười khổ, như này sao mà ghim châm vào được?

Chú ta đã trải qua huấn luyện đặc biệt, cơ năng của cơ thể hoàn toàn khác với người bình thường.

Cô tùy ý tìm một chủ đề bảo: "Thả lỏng đi, nếu chân khỏi rồi, chú tính sẽ làm gì?"

Kim Sách không chút nghĩ ngợi trả lời ngay: "Leo Trường Thành."

Dùng chân leo lên Trường Thành một lần nữa, là giấc mộng của chú ta.

Oa? Câu trả lời này khá đặc biệt, Liên Kiều mím môi một cái, nhân lúc chú ta thả lỏng tinh thần thì lập tức phóng ngân châm trong tay ra.

"Chân khỏe lại thì chú có thể trở về bộ đội rồi, đúng không?"

Ánh mắt Kim Sách buồn bã đáp: "Không về được."

"Vì sao vậy?" Liên Kiều vừa trò chuyện các chủ đề khác nhau với chú ta, vừa liên tiếp ra tay ghim châm: "Nghe chị Kim nói, chú là anh hùng, nhận được rất nhiều huy hiệu, còn là quán quân cuộc thi toàn quân khu cơ mà."

Là một nhân vật cực kỳ kiêu ngạo nha.

Cô kính trọng mỗi một người quân nhân bảo vệ đất nước và dân chúng, có bọn họ, mới có cuộc sống an bình yên tĩnh.

Kim Sách im lặng một lúc: "Tôi phải làm việc cho cô."

Lúc đó Liên Kiều cũng chỉ muốn kích thích chú ta chút thôi, không phải có ý ép buộc: "Cái đấy à, chú có thể dùng tiền chuộc lại, một ngàn đồng một năm."

Đối với nhà họ Kim, tiền chưa bao giờ là vấn đề.

Kim Sách nhìn cô đầy chăm chú: "Cô là một cô gái rất kỳ quái."

Liên Kiều cười ha ha: "Ngàn vạn lần đừng thích tôi đó nha, không có kết quả đâu."

Kim Sách: "…"

Một tay ngân châm của Liên Kiều xuất thần nhập hóa, di chuyển hoa cả mắt, còn thần kỳ hơn cả ma thuật.

Kim Sách quan sát một lúc lâu, cuối cùng cũng nhịn không được hỏi: "Cô học được bộ bản lĩnh y thuật này từ đâu thế?"

Liên Kiều xoa mồ hôi trán, thuận miệng đáp: "Thầy của tôi là Liên Thủ Chính."

Kim Sách thoáng nhíu mày: "Không thể nào."

"Gì cơ?" Giờ toàn bộ tinh thần của Liên Kiều đều đang đặt trên châm rồi, không để ý đến vẻ mặt của chú ta mấy.

Kim Sách thận trọng nói: "Chúng tôi đã mời ngài Liên Thủ Chính xem qua rồi, cả ông ấy cũng không giúp được tôi."

Phàm là người đứng đầu trong một lĩnh vực, ai cũng sẽ có chỉ số thông minh và tài hoa vượt xa người khác, không ai là người bình thường.

Năng lực quan sát và sức quan sát của chú ta đều cực kỳ nhạy bén, kiến thức cũng không nằm ở mức tầm thường.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com