Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 164



Bọn họ nói, y thuật của Liên Thủ Chính còn chưa cao bằng Liên Kiều.

Liên Kiều nhàn nhạt liếc mắt nhìn, vẻ mặt chẳng chút thay đổi: "Chưa từng nghe qua câu trò giỏi hơn thầy à? Tôi là thiên tài, dung mạo tuyệt trần, trăm năm có một."

Khóe miệng Kim Sách giật một cái, chẳng biết vì sao lại cảm thấy có chút buồn cười.

Cứ khen bản thân như thế, thật sự không thành vấn đề sao? Sẽ không bị thầy đánh đòn sao?

Chỉ là, nếu đã thế, thì không còn vấn đề gì nữa.

Chú ta đã từng gặp rất nhiều người, đúng là có vài người cực kỳ thông minh, vừa nhìn qua đã hiểu, cũng có vài người cực kỳ giỏi tính nhẩm, tốc độ tính toán còn nhanh hơn cả máy.

Không biết qua bao lâu sau, Liên Kiều thu châm lại, cả người đầy mồ hôi ngồi trên ghế, cất giọng nói: "Vào đi."

Cha Kim dẫn đầu xông tới, nhìn hai người hệt như mới bò từ trong sông ra ngoài, lòng run sợ hỏi: "Thế nào rồi?"

Chuyện gì xảy ra thế này? Sao lại trông chật vật như vậy?

Liên Kiều mệt không muốn nhúc nhích: "Đã chuẩn bị thuốc tắm xong chưa? Dìu chú ấy vào ngâm nửa tiếng đi."

Cha Kim không buồn hỏi nhiều, kêu con rể cùng nhau đến ôm Kim Sách vào nhà vệ sinh.

Mẹ Kim ở bên ngoài lo lắng đi tới đi lui, miệng không ngừng lẩm bẩm, sao lại không có tiếng động gì thế này, nói chuyện chút cũng được mà.

Hay tay Kim Tiểu Vân siết thành nắm, im lặng cầu khẩn, cầu cho anh trai mau khỏe lại một chút.

Thời gian từ từ trôi qua, bỗng nhiên trong phòng vệ sinh truyền đến một tiếng hô kinh ngạc: "A, ngứa."

Là giọng Kim Sách.

Mẹ Kim và Kim Tiểu Vân đồng loạt nhìn về phía Liên Kiều: "Sao lại ngứa? Lúc trước chỉ thấy kêu đau mà."

Tay trái Liên Kiều cầm quả táo, tay phải cầm ổ bánh mì, không hoảng không loạn liếc mắt sang: "Ngứa là phải rồi, chứng minh đã có chuyển biến tốt, có phản ứng."

Hai mẹ con Kim Tiểu Vân vừa mừng vừa sợ, tốt lên rồi sao?

Mẹ Kim kích động nước mắt lưng tròng: "Tiểu Sách, con có nghe thấy không? Thần y nhỏ nói ngứa là tốt đó! Càng ngứa càng tốt!"

Khóe miệng Liên Kiều chợt co rút, câu cuối không phải cô nói à.

Còn nữa, sao phải thêm một chữ nhỏ sau chữ thần y chứ? Nghe chẳng uy phong chút nào!



Gió thu dần nổi, việc buôn bán thuốc ngày càng phát đạt, mỗi ngày đều có vô số người đặt hàng trước, cung không đủ cầu, Liên Kiều đã bắt đầu nghĩ đến việc nên mở chi nhánh hay không.

Mà phòng thí nghiệm cũng đã đi vào hoạt động, cô tuyển được không ít người trẻ tuổi gia nhập đội. Mỗi ngày cô đều tràn trề năng lượng dành hơn phân nửa thời gian trong phòng thí nghiệm.

Bên cạnh việc nghiên cứu phát minh ra dược phẩm mới, hiện cô còn đang nghiên cứu về bệnh bại liệt ở trẻ em, thu thập rất nhiều ca bệnh, tập hợp các danh y cùng nhau chẩn trị tìm phương án.

Thương hiệu mỹ phẩm Hoa Nhan của cô cũng đã bắt đầu phát hành cổ phiếu tại nước M, lượng tiêu thụ không tệ lắm, mặt nạ dưỡng da là món bán chạy nhất, món bán chạy nhì là sản phẩm chống lão hóa.

Liên Kiều tuyển hai người trợ lý, giúp cô xử lý việc vặt, bận đến chân không chạm đất.

Mặt Hứa Vinh Hoa đầy hồng hào đi tìm cô, đưa bảng báo cáo tổng ra trước mặt cô nói: "Bảng báo cáo lượng tiêu thụ của tháng đầu tiên đây."

Tập đoàn nhà anh ta chủ yếu kinh doanh bất động sản, ngoài xây nhà ra còn có xây cao ốc, xây văn phòng, này cũng là hoạt động kinh doanh mang lại nhiều lợi nhuận nhất cho tập đoàn.

Nhưng anh ta không ngờ mỹ phẩm lại có lời đến như vậy, đến cả anh ta cũng phải cảm thấy chấn động trước mức tiêu thụ này.

Trái lại, Liên Kiều rất bình tĩnh xem bản báo cáo, như đã sớm có dự liệu.

Liên Kiều rót một chén trà cho anh ta, không nhanh không chậm, không vội không vàng.

Hứa Vinh Hoa rót thẳng cả chén trà vào miệng: "Cô tự tin đến thế sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Anh ta đã từng nhờ vào quan hệ mà đưa sản phẩm cho các MC, ngôi sao, diễn viên nghệ sĩ nổi danh vân vân dùng thử, họ đều phản hồi khá tốt.

"Tất nhiên." Liên Kiều rất có tự tin với sản phẩm do chính mình nghiên cứu ra, chỉ cần dùng thử, chắc chắn họ sẽ còn mua lại nhiều lần.

Hứa Vinh Hoa như vừa mở ra được cánh cửa dẫn đến thế giới mới. Chẳng trách Liên Kiều vẫn hay nói, mảng liên quan phụ nữ và trẻ em là dễ kiếm tiền nhất.

"Phải rồi, suýt nữa quên nói một chuyện, bữa trước có bảo đưa cô hai cửa hàng đó, cô đi chọn một chút đi."

Giờ mặt của anh ta đã gần khỏi rồi, da non màu hồng nhạt đã dần xuất hiện, chẳng bao lâu nữa sẽ trở lại bình thường.

Hai mắt Liên Kiều sáng lên: "Đã cải tạo con phố xong rồi sao?"

"Ừ."

Liên Kiều cũng không khách sáo với anh ta, vui vẻ đi theo sau anh ta chọn lựa. Con đường vừa được cải tạo xong sạch sành sanh, cực kỳ rộng mở, bằng phẳng mới tinh, đầu đường cũng đã được lắp đèn đường rồi, còn có một hàng cây xanh xinh đẹp nữa.

Hai bên đường đều là cửa hàng, phong thái sáng ngời, thống nhất cùng quy cách. Thỉnh thoảng có một tòa cao ốc thương mại chọt vào, tuy chỉ cao có bảy tầng, nhưng tạo hình khác nhau trông mới hiện đại.

Mà trước khi cải tạo, đây vốn là một con đường đầy bùn nhão, chật hẹp cũ nát, mưa một chút đã lầy lội không chịu nổi.

Hứa Vinh Hoa vừa đi vừa giới thiệu: "Giờ cơ bản mấy tòa nhà thương mại đều đã được bán cho các xí nghiệp nhà nước có thực lực và xí nghiệp có vốn đầu tư bên ngoài cả rồi. Mấy cửa hàng có chữ kia cũng đã bán rồi."

Mấy chuyện này đều đã được định ra trước khi bắt đầu cải tạo, vị trí tốt nhất khu vực cũng đã có chủ.

Trong kế hoạch, con đường này sẽ có cửa hàng bách hóa, khách sạn, nhà sách, chợ và cả tòa nhà văn phòng.

Bản thân anh ta chỉ giữ lại hai tòa cao ốc thương mại, sáu cái cửa hàng.

Liên Kiều nhìn xung quanh, hiện tại không có nhiều người đi đường lắm, khá thưa thớt, các cửa hàng đều còn chưa mở cửa.

Chỉ là chẳng bao lâu nữa, ở đây sẽ cực kỳ nhộn nhịp, sau này đây sẽ chính là khu vực tấc đất tấc vàng.

Liên Kiều chọn ra hai cửa hàng ở hai vị trí bình thường, diện tích không lớn, đều trên dưới năm mươi mét vuông.

Hứa Vinh Hoa cũng không thấy bất ngờ. Cô là một cô gái biết nhìn xa trông rộng, cũng rất thông minh, biết lấy thứ mình xứng đáng và không tham lam.

Liên Kiều chợt nảy ý tưởng, hỏi: "Phải rồi, anh có đứng tên tòa văn phòng nào không? Tôi muốn mua một tầng, sau này sẽ ngày càng có nhiều công nhân, tất cả chen hết vào một cái phòng thí nghiệm thì thật không thể tưởng tượng nổi."

Khu vực này rất tốt, mua lại không lỗ.

"Có." Hứa Vinh Hoa dẫn cô đến tòa Vinh Hoa do mình đứng tên: "Cô muốn lấy tầng nào?"

Mỗi một tầng rộng hơn ba trăm mét vuông, đây quả là một tòa cao ốc rộng rãi.

Liên Kiều nghĩ ngợi: "Anh tính dùng nó làm gì?"

Tầng trệt chính là tầng hoàng kim, bình thường mọi người đều giữ lại cho mình, cô không thể cướp đoạt. Nếu anh ta đã có dự định rồi, thì cô nghĩ cách khác vậy.

Hứa Vinh Hoa vẫn chưa nghĩ ra: "Một tòa dùng làm văn phòng, trước đó đã cho thuê cả rồi. Một tòa khác thì tôi tính mở mấy cửa hàng bán đồ ngoại ở tầng trệt, chuyên kinh doanh các loại hàng nhập khẩu. Trong đấy có hai cái thang, nên sẽ không cản đường gì."

Nhà họ Hứa lại vừa nhận mấy dự án về, thứ họ không thiếu nhất chính là phòng.

"Ý hay đó." Liên Kiều ra quyết định rất nhanh: "Vậy tôi mua tầng cao nhất đi."

Đợi hôm nào đó cô giàu rồi, sẽ mua toàn bộ tòa cao ốc này luôn!

"Được."

Liên Kiều rất sảng khoái, bàn xong xuôi thì trực tiếp kí vào một tờ chi phiếu, đề giá cao hơn 30% cái giá do anh ta đưa ra.

Hứa Vinh Hoa nhướng mày, hợp tác làm ăn với cô thoải mái thật.

Giá anh ta đưa ra là giá vốn, cô đưa thêm cho anh ta 30%, nhận lòng của anh ta, cũng không để anh ta phải chịu thiệt quá nhiều.

Liên Kiều thu hoạch ba món của cải liên tiếp, tâm trạng cực kỳ vui vẻ, thế nhưng vừa tính trở về thì cô lại chợt nghe thấy một giọng the thé vang lên.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com