Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 165



"Gọi chủ của các người ra đây, nhanh lên một chút."

"Bác gái này, bác cứ cãi chày cãi cối như thế khiến chúng tôi rất khó xử…"

"Biết tôi là ai không? Tôi là bà cả nhà họ Thẩm Kinh Nhân Đường đấy, nhà họ Thẩm mà còn thiếu tiền sao? Đừng có giỡn."

Kinh Nhân Đường? Cuối cùng Liên Kiều cũng đã hiểu, đây là mẹ kế của Thẩm Kinh Mặc, Từ Xuân Ny.

Bà ta lại đang tác quái gì vậy?

Tính tay không bắt cướp à?

Nhân viên mắng chửi như điên trong lòng, ai mà không biết bà cả nhà họ Thẩm chỉ là một cái thùng rỗng kêu to chứ? "Kinh Nhân Đường rất nổi tiếng, nhưng dù thế nào đi nữa, bác mua đồ vẫn phải trả tiền ạ."

Lời này chọc giận Từ Xuân Ny: "Ai không trả tiền chứ? Tôi trả tiền đặt cọc trước, sang tên xong rồi chuyển khoản phần còn lại sau."

Nhân viên kiên quyết không đồng ý: "Như này không hợp quy củ."

Từ Xuân Ny bày dáng vẻ quý phụ nhân ra, cực kỳ khí thế ra lệnh: "Bảo chủ của các người ra đây, tôi nói lý với tên đó."

Hứa Vinh Hoa nhìn Liên Kiều một cái, Liên Kiều khẽ gật đầu, bấy giờ anh ta mới bước ra hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Nhân viên lập tức chào đón: "Ông chủ, bà ấy…"

Hai mắt Từ Xuân Ny sáng lên, kéo con gái và cháu gái sang: "Cậu là chủ ở đây? Còn trẻ như vậy đã có triển vọng rồi, lợi hại. Ông chủ à, tôi thương lượng với cậu một chuyện, tôi vừa ý một cửa hàng của mọi người, muốn mua."

Thẩm Tinh xúng xính trang điểm lộng lẫy, tô son điểm phân, thân mặc hàng hiệu, cặp môi đỏ mọng tươi roi rói.

Mà Từ Trân Trân đứng cạnh thì toàn thân áo trắng, không chút phấn son, yếu ớt nhu nhược, tạo nên sự chênh lệch rõ ràng.

Hai nữ sinh vừa nhìn thấy Hứa Vinh Hoa thì cặp mắt lập tức sáng bừng lên. Người đàn ông này mang giày Tây, phong độ có thừa, vừa nhìn đã biết là con nhà giàu.

Hứa Vinh Hoa nở nụ cười nói: "Được, bác mua thì chúng tôi bán, một tay giao tiền, một tay giao hàng."

Nụ cười của Từ Xuân Ny chợt cứng đờ: "Chuyện là như này, tôi sẽ trả năm trăm đồng đặt cọc trước, phần còn lại Kinh Nhân Đường sẽ giao sau…"

Không chờ bà ta nói xong, Hứa Vinh Hoa đã ngắt ngang lời bà ta: "Nghe nói Kinh Nhân Đường đã sớm tách ra, bây giờ đang do ngài Thẩm Không Thanh chi thứ hai nắm quyền."

Từ Xuân Ny cắn răng, người làm ăn đều không ngốc: "Đúng, nhưng chi lớn chúng tôi vẫn có cổ phần, 8% cổ phần công ty, tôi có thể lấy nó ra gán."

Hứa Vinh Hoa giật mình: "Gán cổ phần công ty sao? Cũng không phải không được, nhưng bác có thể quyết định à?"

"Tất nhiên có thể." Từ Xuân Ny lấy một tờ giấy ủy quyền cổ phần ra, cho Hứa Vinh Hoa xem.

Hứa Vinh Hoa nhìn qua mấy lần, hỏi: "Họ tên của bác và chồng bác là?"

"Tôi tên Từ Xuân Ny, chồng tôi là Thẩm Hoa Quân."

Hứa Vinh Hoa chỉ họ tên trên tờ giấy ủy quyền cổ phần, hỏi lại một cách kỳ lạ: "Thế thì, người tên Thẩm Kinh Mặc trên tờ ủy quyền cổ phần này lại là vị nào vậy?"

Lỗ tai Liên Kiều dựng đứng lên, càng chăm chú nghe hơn.

Từ Xuân Ny đã sớm có chuẩn bị: "Là con của tôi, nó nghe theo cha mẹ tất. Yên tâm đi, tuyệt đối không có vấn đề gì đâu."

Bà ta cực kỳ thành khẩn nói, bộ dạng thản nhiên lại hào phóng, trông còn rất giống thật.

Đều do pháp luật ở thời đại này vẫn còn chưa được hoàn thiện lắm, vẫn có thể lừa gạt cho qua.

Tiếc là, bà ta gặp phải Hứa Vinh Hoa, Hứa Vinh Hoa biết Thẩm Kinh Mặc.

"Đầu tiên, bác phải bảo Thẩm Kinh Mặc tự mình đến đây. Nếu thật sự không thể, thì sẽ phải ký giấy ủy quyền, nếu không, nó không hợp pháp đâu."

Từ Xuân Ny thoáng nhướng mày: "Sao lại phiền phức vậy? Chỗ khác chấp nhận mà."

Chỗ khác? Liên Kiều thầm cười khẩy một tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hứa Vinh Hoa không hề bị lay động: "Doanh nhân nước M chúng tôi, nói một là một, hai là hai, chỉ nhìn pháp luật không nhìn tình người."

Tổ tiên anh ta đã từng đến nước M, đến thế hệ này của anh ta đã là ba đời rồi.

Từ Xuân Ny mừng rỡ thét chói tai: "Cậu là người nước M hả?"

Hứa Vinh Hoa có chút khó chịu nhíu mày: "Vâng, người nước M gốc Hoa."

Hai mắt Từ Xuân Ny hưng phấn tỏa sáng: "Ai nha, tôi bảo sao trông cậu không giống những người khác mà, khí chất tao nhã, phong thái ưu tú, lại vô cùng cao quý này ấy."

Bây giờ đang có cơn sốt xuất ngoại, ai cũng tranh nhau chạy ra nước ngoài, tất nhiên, lại càng muốn gả cho người ngoại quốc.

Nhà ai có con rể Tây sẽ được cả phố hâm mộ.

Bà ta đẩy con gái mình ra trước mặt: "Tinh Tinh à, con phải mở to mắt ra mà nhìn cho rõ ràng, đây mới là người đàn ông hoàn hảo này. Nếu có thể gả cho một người đàn ông như này, đời con liền có phúc rồi."

Ý của câu này quá mức rõ ràng, khiến Liên Kiều ngồi ở bên trong không nhịn được bật cười.

Lần trước mở tiệc rượu là để lót đường cho con gái trèo lên cành cao, bây giờ thấy trèo cao được thì cả mặt mũi cũng chẳng cần nữa.

Thẩm Tinh xấu hổ khiếp nhìn Hứa Vinh Hoa, liếc mắt ra hiệu: "Anh họ gì thế? Chúng ta có thể kết bạn được không?"

Liên Kiều không khỏi cười ha ha, thò đầu ra, giơ tay nhỏ chào: "Hi, cô Thẩm lại đang tính quyến rũ ai đây?"

"Tại sao lại là cô?" Thẩm Tinh mở to đôi mắt như gặp phải quỷ: "Sao cô lại ở chỗ này?"

Từ Xuân Ny lại càng cảm thấy tức, chỉ cần gặp Liên Kiều là không có chuyện tốt lành gì cả.

"Liên Kiều, cô đi ngoại tình với người khác như này, Thẩm Kinh Mặc có biết không?"

Hứa Vinh Hoa sầm mặt lại: "Chớ có nói hưu nói vượn, cô Liên Kiều đây là bạn hợp tác làm ăn của tôi."

Hai mẹ con Từ Xuân Ny hoàn toàn không dám tin: "Cô ta chỉ là một học sinh nghèo, cậu đừng có để bị cô ta lừa."

Hứa Vinh Hoa cũng không ngốc, tất nhiên có thể nhìn ra bọn họ không hợp nhau: "Liên Kiều, cô nghèo hả?"

Rốt cuộc bọn họ dùng con mắt nào nhìn ra được vậy? Nhìn bộ trang phục này của cô, lại nhìn chiếc đồng hồ nổi tiếng trên tay cô, tất cả đều cực kỳ đáng giá.

Bất kể ở thời đại nào, thần y cũng sẽ không bao giờ thiếu tiền, đều là người khác cầm tiền đến nhờ người, có được không?

Liên Kiều nhún nhún vai, có mấy người cứ thích nhắm chặt mắt vờ không nhìn thấy như vậy đấy: "So với loại con nhà giàu ba đời như anh, tất nhiên tôi nghèo rồi."

Cô mò lấy tấm giấy ủy quyền cổ phần cầm lên nhìn qua, quả nhiên, có tên của Thẩm Kinh Mặc.

Cô thu giấy lại ném vào trong túi, Từ Xuân Ny thấy thì không khỏi cuống lên: "Sao cô lại cướp đồ của người khác như vậy? Mau trả lại cho tôi!"

Liên Kiều cười ha ha: "Báo cảnh sát bắt tôi đi."

Vừa nhắc tới báo cảnh sát, Từ Xuân Ny liền bất giác nghĩ đến chuyện kia, không khỏi rùng mình một cái.

Thẩm Hoa Quân còn đang bị nhốt, lại không thấy phán xét, cũng không có tin tức gì. Bà ta nghĩ đủ mọi cách cũng không thể gặp người được, sầu não cả ruột.

Không có chồng ở đây, bà ta cũng không được chia hoa hồng, một người đàn bà chẳng có lấy công việc như bà ta giờ chỉ có thể sống bằng tiền dành dụm, gian nan qua ngày.

Ra ngoài cũng chỉ có thể mặc quần áo cũ để chống giữ thể diện, đã rất lâu rồi bà ta không mua quần áo giày dép mới.

Bà ta đã quen với cuộc sống sung sướng không phải sầu áo cơm, nay đột ngột bị chặt đứt tất cả nguồn cung cấp khiến bà ta hoàn toàn không thể chịu nổi. Bà ta có đi quấy khóc cũng vô dụng, vốn ban đầu giờ cũng đã sắp bị ăn hết sạch rồi.

Bấy giờ, bà ta chỉ có thể buộc đi nước đường này.

Bà ta chỉ muốn lấy nó gán nợ một thời gian ngắn, chờ chồng ra lại rồi tính tiếp.

Còn về cửa hàng, bà ta đã sớm muốn sắm một căn, không có bất động sản bà ta cứ cảm thấy không có cảm giác an toàn, vô cùng bất an.

Từng tuổi này rồi, mà bà ta còn hai bàn tay trắng, thật sự hết cách rồi.

Bà ta gả cho Thẩm Hoa Quân, chẳng phải vì nhắm đến tiền sao?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com