Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 166



"Liên Kiều, tôi cảnh cáo cô, đây là cướp bóc."

Khó khăn lắm bà ta mới tìm ra được cách này mà.

"Ồ, tôi chỉ thu hồi vật của bạn trai tôi thôi mà, bà như này là vu khống đấy." Liên Kiều vòng tay ôm ngực, cười đến là sâu xa: "Hứa Vinh Hoa, nhất định anh đừng có leo lên cái bẫy bà ta đặt ra, bà ta cũng chẳng phải thứ gì tốt, bị bà ta quấn lên là xong đời liền."

Hai mắt Từ Xuân Ny tối sầm lại, suýt chút đã phun máu: "Liên Kiều, cô khinh người quá đáng."

Liên Kiều hất cằm lên, đầy hung hăng lại tùy hứng: "Khinh bà đó thì sao, làm gì tôi? Này gọi là đánh chó mù đường."

Mặt Từ Xuân Ny hết xanh rồi lại trắng, vô cùng đặc sắc, Hứa Vinh Hoa không nhịn được cười: "Được, nghe lời cô."

Thẩm Tinh không khỏi cuống lên, người đàn ông còn trẻ lại còn đẹp trai nhiều tiền như vậy, chính là người đàn ông trời sinh cho cô ta mà.

Nếu có thể gả cho anh ta, ai còn dám xem thường cô ta nữa? Ai còn dám chỉ vào mũi cô ta, mắng cô ta là tạp chủng nữa?

"Anh Hứa, xin anh nhất định đừng hiểu lầm, cô ta có thù oán với mẹ con chúng em, cho nên mới…"

"Có thù oán?" Hứa Vinh Hoa đã nhìn ra, nhưng không biết là dạng thù oán gì.

Trong mắt anh ta, Liên Kiều vừa giỏi giang vừa khôn khéo, thông minh tuyệt đỉnh, nhân từ hiểu lòng người, là một thần y.

Nếu không có cô ra tay, anh ta còn đang sống trong bóng ma hủy dung, cả đời cũng không thể thoát ra được.

Một phần ơn sâu này, anh ta không dám quên.

Hốc mắt Thẩm Tinh đỏ lên, tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu, chỉ mong đàn ông thương tiếc: "Phải, cô ta đã từng bất chấp thủ đoạn bắt nạt hai mẹ con chúng em, chúng em thật sự rất khổ sở. Anh Hứa, anh hãy giúp chúng em một chút đi."

Dù Hứa Vinh Hoa là một tên trai thẳng, nhưng ở cạnh Liên Kiều lâu, tất nhiên anh ta vẫn nghiêng về phía cô hơn: "Tôi chỉ biết bênh người thân không cần đạo lý."

Liên Kiều thuộc hạng người gì, anh ta biết rất rõ. Cô không hẳn là người tốt, sẽ không vô tư phân phát lòng tốt, mời cô ra tay vẫn sẽ phải trả tiền, nhưng từ đó tới nay cô vẫn luôn rất sòng phẳng, chỉ biết làm việc một cách quang minh chính đại.

Cô chẳng thèm bắt nạt kẻ yếu, cũng sẽ không vô cớ gây sự.

Cô quá mức bận rộn, bận phòng thí nghiệm, trường học, công ty mỹ phẩm, còn phải chữa bệnh cho người khác, yêu đương. Năm thứ này đã chiếm lấy toàn bộ thời gian của cô rồi.

Lấy đâu ra thời gian bắt nạt người khác?

Thẩm Tinh hoài nghi, có phải anh ta nói nhầm rồi hay không? "A? Gì ạ? Anh Hứa, có phải anh nói nhầm rồi hay không?"

Hứa Vinh Hoa cười nhạt: "Liên Kiều là bạn của tôi, tất nhiên tôi phải đứng về phía cô ấy rồi. Hơn nữa, nhân phẩm Liên Kiều cực kỳ quý giá, người đẹp tâm cũng đẹp, sao có thể bắt nạt người khác chứ? Chắc chắn đều do lỗi của các người."

Hai mẹ con Từ Xuân Ny: "…"

Chất giọng êm ái của Từ Trân Trân vang lên: "Đây chỉ là một hiểu lầm nhỏ thôi, nói ra hết là được rồi, giúp thế giới giảm ít hận thù, thêm ít thiện ý, cô Liên Kiều, cô cứ nói đi?"

Nói cứ như cô ta là người bảo vệ nền hòa bình thế giới ấy, miệng thì đầy đạo lý, cứ một tiếng hai tiếng giảm ít hận thù, cô ta đang ám chỉ cái gì chứ?

"Ồ, cô Từ đây lợi hại hơn tôi nhiều, bình thường không nói không rằng, đến lúc mấu chốt thì lập tức giẫm lên người khác để tiến bước, đắp nặn hình tượng thiếu nữ dịu dàng hiểu lòng người trước mặt đàn ông." Thật ra người làm Liên Kiều thấy ghét nhất chính là Từ Trân Trân, cây kim của cô ta vẫn luôn giấu dưới dáng vẻ dịu dàng, khiến người ta khó lòng phòng bị: "Cô cũng xem trọng anh ta sao? Tính cướp với em họ mình? Tốc độ thay lòng đổi dạ nhanh thật đấy, mới trước đây không lâu còn si ngốc quấn lấy người đàn ông khác mà."

Từ Trân Trân ăn nhờ nhà bác, dùng nhờ nhà bác, nhưng chỉ cần có cơ hội là cô ta lập tức không chút do dự đạp nhà bác xuống, loại người này ấy à, còn vô sỉ hơn nhiều.

Đúng là chướng mắt.

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ngáo Ngơ, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha

Sắc mặt hai mẹ con Từ Xuân Ny không tốt cho lắm, nhưng Từ Trân Trân chỉ cười cười: "Cô Liên Kiều giỏi chiêu khích bác ly gián, châm ngòi chia rẽ đối thủ này thật."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Đối thủ? Mấy người xứng à?" Liên Kiều cười ha ha, cảm thấy cực chẳng đáng, căn bản họ không cùng một cấp độ, nào cần bàn đến đối thủ?

"Hứa Vinh Hoa, tôi đi trước đây."

"Chờ chút đã." Hứa Vinh Hoa gọi cô lại, đưa mấy phần văn kiện cho cô: "Cô quên hợp đồng mua nhà của mình này. Những chuyện còn lại cứ để tôi giải quyết, cô chỉ cần chờ nhận chứng nhận là được."

Liên Kiều mau mắn cất hợp đồng vào trong: "Được, phiền anh rồi."

Phất tay nhỏ, cô nhanh chóng tránh ra, không có ý định tiếp tục dây dưa với mấy người này nữa.

Từ Xuân Ny trơ mắt nhìn cô biến mất, hai mắt đỏ ngầu cả lên: "Mấy tờ đó đều là hợp đồng mua nhà của nó sao? Nó mua mấy căn?"

Bà ta muốn mua một căn nhà cũng hao hết cả lực, người ta vừa vung tay một cái đã mua nhiều như vậy, đúng là ghen tị.

Hứa Vinh Hoa chẳng mấy đếm xỉa đáp: "Cũng không nhiều lắm, cộng lại tổng diện tích cũng chừng mấy trăm mét vuông thôi."

Mấy trăm mét vuông? Thẩm Tinh ghen đến mức tức méo cả miệng: "Cô ta moi đâu ra tiền? Không phải là anh tặng đấy chứ?"

Thật chẳng biết Liên Kiều tốt chỗ nào, một tên hai tên đều cứ phải che chở cho cô.

Hứa Vinh Hoa cảm thấy lạ hỏi lại: "Mấy người không biết thân phận thật của cô ấy thật hả?"

Người phụ nữ này, sao mà ham hư vinh quá, vừa nông cạn lại vừa ngu muội.

Sao cứ phải nghĩ phụ nữ có tiền đều là nhờ đàn ông tặng?

Không thể tự mình kiếm được sao?

Cùng là phụ nữ, Liên Kiều khiến người ta khâm phục kính trọng, còn ba người phụ nữ này, lại khiến người ta phải phỉ nhổ.

Thẩm Tinh ngẩn ngơ: "Không phải chỉ là một học sinh nghèo thôi sao?"

"Ha ha, nghèo?" Hứa Vinh Hoa cảm thấy vô cùng buồn cười: "Mấy người có hiểu lầm gì với chữ nghèo vậy? Người nghèo mà còn đứng tên hơn mười cái cửa hàng, tôi còn phải ghen tị đây."

Cả ba choáng váng, không dám tin: "Hơn mười cái?"

"Ồ, cũng không đúng lắm." Hứa Vinh Hoa nghĩ ngợi rồi nói: "Không chỉ có nhiêu đó, cô ấy còn có một căn nhà ở đường vành đai thứ ba phía Bắc, hai căn biệt thự rộng vài trăm mét vuông, sáu cửa hàng. Ngoài ra còn nhiều thứ tôi không biết lắm."

Anh ta khá thường ghé cửa hàng dược thiện, nên biết đó cũng là sản nghiệp của Liên Kiều.

Từ Xuân Ny chịu kích thích cực mạnh, vừa ước ao vừa ghen tị, nhưng phần nhiều vẫn là hoài nghi: "Sao có thể thế được?"

Chẳng lẽ cô là thiên kim tiểu thư nhà nào? Không thể nào, sao bọn họ lại không nhìn ra.

Nhưng bọn họ cũng không động não nghĩ xem, bằng thân phận của bọn họ có thể tiếp xúc với tiểu thư nhà giàu sao?

Họ hoàn toàn chẳng thể tiếp xúc với những người ấy, chỉ biết có tưởng tượng.

"Rốt cuộc mấy người nhìn thấy cô ấy nghèo ở đâu vậy? Tôi tò mò thật đó." Hứa Vinh Hoa tỏ vẻ hiếu kỳ. Dù Liên Kiều không cải trang gì, quần áo cũng rất đơn giản, nhưng khí chất ấy chẳng thể nào là người bước ra từ gia đình bình thường được.

Thẩm Tinh phát điên thét chói tai: "Quần áo của cô ta có phải hàng hiệu đâu, cũng chẳng đeo vàng đeo bạc!"

"Quần áo người ta mặc đều là hàng hiệu Hồng Kông chính tông đó." Hứa Vinh Hoa không thể nhịn được cười, ra là kiến thức của bọn họ quá nông cạn, chẳng trách: "Ai nói với mấy người là người có tiền sẽ đeo vàng đeo bạc vậy? Quý tộc chân chính sẽ xa hoa một cách khiêm tốn. Ví dụ như, đồng hồ trên tay cô Liên Kiều thuộc nhãn hàng hiệu xa hoa hàng đầu thế giới đấy, trị giá mấy vạn đô la Mĩ, ngang một cái cửa hàng."

Thẩm Tinh: "…" Trúng mười ngàn điểm công kích.

Từ Xuân Ny: "…" Đeo nguyên một cái cửa hàng lên tay, kinh.

Từ Trân Trân: "…" Muốn cướp đồng hồ ghê!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com