Trong bệnh viện vẫn luôn ngập tràn mùi thuốc sát trùng, đâu đâu cũng là các bệnh nhân sắc mặt trắng bệch và những người thân lòng đầy bất an.
Hai tay Liên Kiều đều cầm đồ, thuận tay tóm một y tá nhỏ lại: "Xin hỏi, bác sĩ Thẩm Kinh Mặc đang ở đâu thế?"
"Bác sĩ Thẩm hả?" Y tá nhỏ tò mò nhìn cô một cái: "Anh ấy đang có một ca giải phẫu, hẳn là đang ở phòng giải phẫu ngoại khoa."
Liên Kiều biết hôm nay anh có một ca giải phẫu, sẽ ở trong bệnh viện cả ngày.
Giai đoạn chuẩn bị trước khi giải phẫu và giai đoạn quan sát sau khi giải phẫu đều cần anh toàn quyền phụ trách, hơn nữa những ca anh nhận đều là những ca giải phẫu phức tạp, phải tốn đến mấy tiếng.
"Phòng làm việc của anh ấy ở đâu?"
Đây là lần đầu tiên cô đến bệnh viện tìm anh, muốn cho anh một bất ngờ vui vẻ.
Ánh mắt y tá nhỏ hướng vào chiếc túi của cô: "Bác sĩ Thẩm không gặp người nhà của bệnh nhân đâu ạ."
Khóe miệng Liên Kiều giật một cái, cô mới mua đồ ăn sáng, cơ mà mua hơi nhiều: "A, tôi là bạn gái anh ấy."
"A?" Y tá nhỏ hét lên một tiếng, chợt lao ra ngoài.
Liên Kiều ngơ ngác nhìn y tá nhỏ chạy ra ngoài như điên, mặt đơ ra, chuyện gì đang xảy ra đây?
Cô lấy gương ra soi, rất xinh, rất đẹp, chắc trăm phần trăm luôn.
Thế thì có vấn đề rồi, sao y tá nhỏ lại bị hù chạy thế?
Được rồi, không nghĩ ra được thì không nghĩ nữa, Liên Kiều dứt khoát chạy đến bên ngoài phòng giải phẫu của khoa, cửa đóng chặt, đèn đỏ sáng rực, vẫn còn đang phẫu thuật.
Có bốn năm người thân của bệnh nhân đang canh trước cửa, mặt ai cũng đầy bất an: "Đã vào được mấy tiếng rồi, sao còn chưa ra nữa?"
"Rốt cuộc bác sĩ kia có đáng tin hay không?"
"Y thuật của Thẩm Kinh Mặc đứng đầu trong nước đấy."
Một cậu chàng chừng mười mấy tuổi không nhịn được oán giận: "Cũng chỉ trong nước mà thôi, hẳn chúng ta nên mới mấy bác sĩ giỏi nhất ở nước ngoài sang đây phẫu thuật cho ông mới phải."
"Câm miệng, không được phép nói lung tung." Cha của cậu ta trừng mắt với cậu ta, ông ta đi đâu tìm được bác sĩ tốt đến như vậy chứ?
Cậu chàng kia cứng cổ cãi: "Chẳng lẽ con nói sai à? Tên Thẩm Kinh Mặc kia mới có mấy tuổi? Chẳng lớn hơn con bao nhiêu, có thể có bao kinh nghiệm phong phú chứ? Nhỡ đâu xảy ra chuyện gì, tên đó có thể toàn quyền chịu trách nhiệm sao? Không phải, tên đó gánh trách nhiệm nổi sao?"
Ban đầu Liên Kiều chỉ tính qua nhìn một cái rồi đi, nhưng vừa nghe vậy cô liền không vui đáp: "Nếu đã không tin anh ấy, còn mời anh ấy phẫu thuật làm cái gì?"
Mối quan hệ giữa bác sĩ với bệnh nhân là rắc rối nhất, tối thiểu thì người nhà bệnh nhân cũng phải tin tưởng bác sĩ chứ.
Cô ghét náo loạn ở bệnh viện nhất, động một chút là mắng bác sĩ làm không tốt, còn sử dụng bạo lực nữa.
Tính tình cậu chàng kia rất nóng nảy: "Liên quan quái gì đến cô?"
Liên Kiều mắng một câu: "Đã xem thường bác sĩ trong nước thế, mấy người tự đưa người ra nước ngoài chữa bệnh đi."
Nam sinh hung ác trợn mắt nhìn cô: "Cô có biết ông của tôi là ai không?"
Mặt Liên Kiều đầy vẻ kỳ quái hỏi lại: "Cậu không biết, sao tôi biết được?"
Lại một tên con nhà giàu đời hai tự cho mình cao quý à?
"Cô…" Cậu chàng tức đến đỏ mặt tía tai.
Một người phụ nữ trung niên cau mày: "Tiểu Khải, đừng có nói chuyện với người không có tố chất."
Câu này quá mức chói tai, Liên Kiều ghét bỏ hỏi lại: "Người không có tư chất ấy đang nói ai thế?"
Người phụ nữ trung niên không chút nghĩ ngợi đã đáp: "Nói cô đó."
Liên Kiều cười khẽ: "Ha ha."
Người phụ nữ trung niên hiểu ra chậm một nhịp, vừa tức vừa giận: "Cái con nhóc c.h.ế.t tiệt này…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đèn phòng giải phẫu vụt tắt, cửa mở, một đoàn người mặc áo choàng trắng đi ra.
Người đàn ông trung niên là người đầu tiên vọt tới: "Bác sĩ Thẩm, cha tôi thế nào rồi? Vẫn ổn chứ?"
Thẩm Kinh Mặc không tháo khẩu trang xuống, ánh mắt có chút mệt mỏi đáp: "Buổi giải phẫu rất thành công…"
Còn chưa nói xong, người phụ nữ trung niên đã kích động lưng tròng nước mắt: "Tạ trời tạ đất, cảm ơn bác sĩ Thẩm, người nhà họ Ngô chúng tôi sẽ nhớ kỹ công ơn của cậu, nhất định ngày sau sẽ báo đáp."
Vẻ mặt Thẩm Kinh Mặc vẫn bình tĩnh đáp: "Không cần, đây là chức trách của tôi."
"Nhất định cần, cảm ơn cậu." Người phụ nữ trung niên nói lời cảm ơn thật nhiều lần, xong mới hỏi: "Khi nào cha tôi mới có thể khỏe lại rồi xuất viện?"
Thẩm Kinh Mặc hơi mất kiên nhẫn: "Cứ chịu qua ba ngày quan sát trước đã."
Không biết bệnh nhân mắc bệnh gì hả? Mới ra khỏi phòng phẫu thuật đã tính đến chuyện xuất viện, đúng là không biết mùi.
Từ sáng sớm anh đã bắt đầu giải phẫu, mãi đến bây giờ, hao hết cả một ngày, ca phẫu thuật này thật sự khó.
Người đàn ông trung niên biến sắc: "Vậy là ý gì? Chịu qua hả?"
Thẩm Kinh Mặc cực kỳ mệt, không chỉ mệt trên cơ thể, đầu anh cũng trống rỗng, cực kỳ đau: "Ý là vẫn chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm. Ông ấy lớn tuổi rồi, cơ năng của cơ thể cũng đã thoái hóa, sức miễn dịch bị suy giảm, không thể khôi phục nhanh bằng người trẻ."
Cũng dễ bị nhiễm trùng, thế nên ba ngày chăm sóc và chữa trị sau khi giải phẫu là quan trọng nhất.
Cậu nam sinh kia nhanh chóng dậm chân: "Nhưng các người đã đảm bảo sẽ chữa khỏi cho ông của tôi mà."
Tính kiên nhẫn của Thẩm Kinh Mặc đã bị mài hết: "Ai bảo đảm? Ai?"
Anh chỉ phụ trách giải phẫu, người giao tiếp với người thân bệnh nhân là trợ lý, nhưng dù có thế nào đi nữa thì trợ lý cũng sẽ không nói ra những lời như vậy.
Làm gì cũng có luật lệ, bác sĩ cũng không phải thần tiên, có thể chữa bách bệnh, còn có thể đảm bảo nhất định sẽ chữa khỏi.
"Ơ." Nam sinh thoáng sửng sốt, xong lại lập tức tức giận bất bình nhìn chằm chằm bọn họ: "Các người như này là đang đùn đẩy trách nhiệm!"
Các bác sĩ y tá đều chẳng hiểu ra sao, vốn giải phẫu đã có mức độ nguy hiểm nhất định rồi, trên tờ đơn hiệp nghị họ phải ký trước khi giải phẫu cũng đã có nói rõ cả, không xem à?
Lúc cần giải phẫu thì cầu xin tha thiết lắm, giải phẫu xong thì thay đổi sắc mặt vậy à? Mấy người này là ai chứ?
Thẩm Kinh Mặc lười nhiều lời, dứt ra rời đi, lại bị người đàn ông trung niên giữ chặt cánh tay lại: "Bác sĩ Thẩm, xin lỗi cậu, nó còn nhỏ nên không hiểu chuyện, mong cậu tha thứ. Cơ thể của cha tôi vẫn phải nhờ bác sĩ Thẩm cậu…"
"Thẩm Kinh Mặc."
Một giọng nói quen thuộc lọt vào tai anh, Thẩm Kinh Mặc không dám tin quay đầu lại, chỉ thấy Liên Kiều đang cười ngọt ngào với anh.
Nỗi bất ngờ to lớn khiến anh đơ người tại chỗ: "Sao em lại đến đây?"
Liên Kiều cười híp mắt hỏi: "Không mong em đến sao?"
"Sao có thể chứ?" Thẩm Kinh Mặc rất muốn ôm cô, nhưng không dám, bây giờ thân anh chỉ toàn là vi khuẩn: "Chờ anh, anh đi thay đồ ra cái đã."
Liên Kiều có chút xót cho anh, không biết anh đã phải đứng mấy tiếng rồi: "Được, không vội đâu. Anh ăn trưa chưa?"
Đã bốn giờ hơn rồi, chắc anh vẫn chưa ăn gì.
Thẩm Kinh Mặc khẽ lắc đầu: "Chưa, chờ chút nữa đi ăn chung với em."
Liên Kiều âm thầm thở dài, lại chưa ăn cơm, đúng là bác sĩ rất thường hay mắc bệnh bao tử mà.
"Em có mang bánh đậu xanh anh thích ăn nhất đến này, chút nữa anh ăn vài miếng lót dạ xong lại dùng canh dưỡng sinh nhé."
Mắt Thẩm Kinh Mặc đong đầy ý cười, cảm giác rất hạnh phúc: "Vẫn là Kiều Kiều nhà anh thương anh nhất."
Hai người không coi ai ra gì, hoàn toàn quên đi hoàn cảnh xung quanh, cũng không nhìn thấy ánh mắt tò mò của mọi người.
Một người phụ nữ trung niên chặn đường bọn họ lại: "Chờ chút đã, bác sĩ Thẩm đây đang tính đi hẹn hò sao? Vậy cha tôi phải làm sao bây giờ? Bác sĩ Thẩm, cậu là bác sĩ, sao có thể vô trách nhiệm như thế chứ?"
Đây chính là người phụ nữ vừa tranh cãi với Liên Kiều khi nãy.