Thẩm Kinh Mặc lạnh lùng nhìn lướt qua bà ta, lại nhìn về phía trợ lý bên cạnh, trợ lý lập tức tiến lên trước, tươi cười kéo người sang một bên: "Bà Ngô, mời bà theo tôi, có vấn đề gì thì cứ trao đổi với tôi."
Người phụ nữ trung niên dùng sức đẩy anh ta ra: "Người tôi muốn tìm là bác sĩ mổ chính…"
Bọn họ còn đang dây dưa, Thẩm Kinh Mặc đã sớm rời đi với Liên Kiều, lười nói thêm dù chỉ một câu.
Việc quyết định phương án trị liệu và thực hiện giải phẫu là việc của anh, còn những việc khác đều là việc của bệnh viện.
Anh vẫn luôn lạc loài như thế, cảm thấy việc tiếp xúc với người nhà bệnh nhân là việc phiền nhất.
Sau khi anh nổi tiếng, những người khác cũng biết quy củ này, có thể tiếp thu thì đưa anh chữa, không thể tiếp thu thì chọn bác sĩ khác, này vốn là chuyện hai bên tình nguyện.
Nhưng dẫu thế vẫn cứ có đủ loại nhầm lẫn sẽ xuất hiện như trước.
Dù sao vẫn luôn có vài người thân bệnh nhân kỳ quái.
Liên Kiều ngồi trong phòng làm việc nhìn ngắm xung quanh, sạch sẽ gọn gàng, trừ bàn ghế ra thì cũng chỉ có một cái tủ hồ sơ.
Rất ít đồ dùng riêng tư, trông không có hơi người gì cả, nhìn qua là đã biết nơi không thường xuyên ở.
Bình thường anh sẽ ở trong phòng họp thảo luận về phương án giải phẫu với đội nhóm, hoặc ở trong phòng phẫu thuật, rất hiếm khi ngồi chờ ở phòng làm việc.
Tiếng gõ cửa vang lên: "Cốc cốc."
"Vào đi." Liên Kiều nhìn về phía cửa, chỉ thấy một cậu chàng trẻ tuổi bưng ly nước tiến vào: "Cô Liên, mời uống trà."
Liên Kiều ngửi mùi trà, là trà Long Tỉnh Tây hồ, món Thẩm Kinh Mặc thích uống nhất: "Cảm ơn, cậu là?"
"Tôi là trợ lý của bác sĩ Thẩm, một thành viên trong nhóm anh ấy, cô cứ gọi tôi Tiểu Đinh là được." Cậu chàng có chút ngại ngùng đáp, hai má ửng đỏ.
Thành viên trong nhóm Thẩm Kinh Mặc đều do chính tay anh chọn ra, mài giũa từng chút một, bây giờ đã là đội nhóm đắc lực nhất của bệnh viện, có thể gọi là đội trời.
Phải, khẩu hiệu của bọn họ là chỉ nhận những ca giải phẫu phức tạp nhất.
Liên Kiều lập tức có cảm tình với cậu ta, là người một nhà nha.
"Được, Tiểu Đinh, phiền mọi người chăm sóc cho Kinh Mặc nhà tôi rồi. Anh ấy không biết săn sóc người khác xíu nào cả, nói chuyện cũng tương đối thẳng thắn, nhưng thật ra con người anh ấy rất tốt."
Thật ra Tiểu Đinh lớn hơn cô, nhưng cậu ta vẫn rất bồn chồn trước mặt cô.
"Không dám không dám, tất cả đều nhờ bác sĩ Thẩm dẫn dắt chúng tôi tiến lên, chúng tôi đã học được rất nhiều điều từ anh ấy."
Tất cả đều là những điều không thể học được từ trong sách vở, khiến bọn họ trưởng thành lên rất nhanh.
Liên Kiều cảm thấy người trong bệnh viện này đều thật kỳ quái, trông cô đáng sợ lắm sao?
"Đây là đồ ăn sáng tôi mua, cậu cầm chia cho mọi người ăn đi."
Tiểu Đinh nhìn túi xốp quen thuộc thì hai mắt phát sáng, là đồ ăn sáng nhà Nghĩa Lợi nha. Mấy món nổi tiếng nhất ở quán này chính là bánh nho sữa lắc, bánh trứng sữa và bánh hoa cúc.
Hương vị cực kỳ ngon, chỉ là rất quý.
"Cảm ơn cô Kiều."
Liên Kiều ăn một chiếc bánh hoa cúc, phối với trà Long Tỉnh, ngon càng thêm ngon.
Khi Thẩm Kinh Mặc tới liền thấy cô ăn đến là sung sướng thì không khỏi mỉm cười: "Ăn ngon không?"
Gặp được cô, anh liền cảm thấy vô cùng vui vẻ.
"Ngon." Liên Kiều mở gói bánh đậu xanh anh thích ăn nhất ra đưa cho anh, để anh lót dạ một chút.
Trên người anh còn vương mùi sữa tắm, rất dễ chịu, Liên Kiều kéo ống tay áo anh hít hà: "Hương hoa lài."
Mắt Thẩm Kinh Mặc đong đầy ý cười, ôm cô vào ngực: "Là sữa tắm do chính em làm đó, thơm lắm."
Cô cũng dùng sữa tắm này, nhưng lạ là anh lại cảm thấy hương trên người cô thơm hơn nhiều.
Anh không khỏi hít sâu một hơi, mùi thơm ngát nhẹ nhàng, thấm ruột thấm gan, cô thơm quá.
Liên Kiều ngồi trong vòng tay anh, hai tay cũng không rảnh rỗi, đút đồ ăn sáng cho anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Có thể đi được chưa?"
Thẩm Kinh Mặc hưởng thụ sự chăm sóc tận răng của bạn gái, mừng rỡ đáp: "Đợi anh thêm nửa tiếng nữa, anh tính bàn giao một ca cần chú ý lại."
Liên Kiều nghĩ đến việc anh đã bận rộn làm việc ở cường độ cao cả một ngày thì vô cùng xót xa: "Dù có bận đến thế nào thì anh vẫn nên quan tâm thân thể, nghỉ ngơi nhiều vào."
Thẩm Kinh Mặc thích thấy cô càu nhàu như thế, thế tức là cô quan tâm anh, bảo vệ anh. Anh cúi đầu hôn cô, giọng mềm như nước: "Xót anh à?"
Liên Kiều rót trà cho anh, bận rộn không thôi: "Anh là người của em, tim cũng của em, cơ thể cũng là của em, phải chăm sóc cho tốt chứ."
Tỏ tình mà cũng ngang ngược thế, đúng là chẳng giống ai.
Nhưng Thẩm Kinh Mặc chỉ thích một cô như vậy.
Nhiệt huyết, chuyên chú, thuần túy, mang tình cảm nóng bỏng, khiến trái tim của anh tan chảy cả ra.
"Anh yêu em, Liên Kiều."
Mặt Liên Kiều nhuốm vẻ ngọt ngào: "Em…"
"Khụ khụ…" Một vị khách không mời mà đến xông vào, phá tan bầu không khí màu hồng phơi phới vừa rồi, chọc Thẩm Kinh Mặc điên lên. Sao cứ phải phá ngay lúc này cơ chứ?
Liên Kiều đẩy anh ra, ngồi vào ghế một bên khác, xoay lưng về phía cửa chỉnh sửa lại mái tóc.
Viện trưởng Hình đứng trước cửa, nhướng mi cười, nói: "Kinh Mặc à, đây là cô bạn gái nhỏ của cháu sao?"
Thẩm Kinh Mặc trợn mắt: "Viện trưởng, gõ cửa là lễ phép."
Nghe câu này liền biết quan hệ giữa anh và viện trưởng Hình khá thân thiết.
Viện trưởng Hình chắp tay sau lưng tiến tới: "Hở, thế sao cháu không khóa cửa lại đi?"
Mặt Thẩm Kinh Mặc đầy khó chịu hỏi: "Bác có việc gì sao?"
Viện trưởng Hình nghiêm mặt: "Nhà họ Ngô đang làm ầm ĩ trong phòng bệnh kìa, hay cháu sang đó gặp họ một lần, dỗ họ chút?"
Ông ấy cũng không thích hành vi của mấy người nhà họ Ngô, vốn họ không nên làm ầm ĩ đòi gặp bác sĩ phẫu thuật chính.
Có gặp thì cũng làm được gì chứ? Bác sĩ phẫu thuật chính cũng không phải hộ sĩ, không có khả năng trông coi bệnh nhân 24/24 được.
Các bác sĩ khác và hộ sĩ đều đã giải thích cho bọn họ, nhưng bọn họ cứ nhất quyết không nghe, đòi Thẩm Kinh Mặc bảo đảm với bọn họ rằng anh sẽ bảo vệ bệnh nhân xuất viện bình yên vô sự.
Sao có thể bảo đảm chuyện như này được? Thật tình.
Thẩm Kinh Mặc sầm mặt lại: "Cháu chỉ phụ trách chuyện bệnh nhân."
Về phần người thân của bệnh nhân, không liên quan gì đến anh.
Viện trưởng Hình hiểu rõ tính tình anh, nhưng vẫn hi vọng anh ra mặt: "Cháu cũng không cần xa rời nhân thế đến thế, chỉ bảo cháu đi dỗ dành vài câu thôi mà."
Y thuật của Thẩm Kinh Mặc tốt thật, nhưng tính anh quá sức bướng bỉnh kiêu căng, cũng quá mức cậy tài khinh người.
Điều này làm ông ấy rất lo lắng, cây mọc thành rừng, gió tất thổi bật rễ.
Thẩm Kinh Mặc càng mất kiên nhẫn hơn: "Thông báo với bọn họ, sau này cháu sẽ không tiếp ca giải phẫu nào cho người nhà họ Ngô nữa, bao gồm cả thân thích nhà bọn họ."
Đối với anh, đây chỉ là công việc, là một công việc có thể cho anh cảm giác thành tựu, chứ không phải sứ mệnh thần thánh gì.
Đừng bàn đạo lý đao to búa lớn với anh, không cần.
Viện trưởng Hình cau mày, sắp sầu thúi ruột rồi, không thể thế được: "Kinh Mặc."
Anh như thế ở phương Tây thì không sao, nhưng ở trong nước thì không được.
Ông ấy đã mặc mọi tranh cãi ký hợp đồng với Thẩm Kinh Mặc rồi, trong nước làm gì có chuyện bác sĩ chọn bệnh nhân? Lại làm gì có bác sĩ nào 365 ngày không ngày nào tăng ca?
Thẩm Kinh Mặc quyết không chịu nhượng bộ: "Cháu đã sớm nói rồi, cháu có quyền chọn bệnh nhân, không phải sao?"
"Cháu…" Viện trưởng Hình bắt anh không được, buồn tới mức bứt tóc: "Cô bé à, hay cháu khuyên bạn trai cháu đi, đừng có lạc loài như thế, không có ích cho tương lai của nó đâu."