Thật ra cô đã sớm biết phong cách làm việc của Thẩm Kinh Mặc rất khó hòa hợp với hệ thống ngành y ở nước họ.
Cứ tiếp tục như thế, hoặc là anh đổi nghề, hoặc là anh về lại nước Mỹ.
Hai con đường này, cô đều không thích.
Viện trưởng Hình ngẫm nghĩ, đáp: "Ầy? Không chừng sẽ bị chỉnh ác chẳng hạn, bệnh viện cũng chẳng phải khoảng trời không, vẫn cần phải giao tiếp với người khác."
Đầu óc Liên Kiều nhanh chóng xoay chuyển: "Ý của bác là, Kinh Mặc nhà cháu đi làm ở đây, bác lại không thể bảo vệ sự an toàn của anh ấy?"
Viện trưởng Hình khoát tay một cái, cô gái nhỏ này cũng thuộc dạng lợi hại: "Không phải vấn đề an toàn, có rất nhiều người tuổi trẻ tài cao nhưng cuối cùng đều phải ôm buồn thất bại. Bác thật sự rất thưởng thức Kinh Mặc, hi vọng nó có thể nở mày nở mặt, cả đời bình an."
Ông ấy là một người trọng tài năng, chính ông ấy là người mong Thẩm Kinh Mặc có thể có đột phá trên phương diện y học hơn ai hết.
Nhưng dưới thể chế như này, chỉ có thể nghĩ cách dung hợp.
Đầu Liên Kiều chợt lóe lên một ý tưởng, cô hào hứng nói: "Không sao."
"Gì cơ?" Viện trưởng Hình không hiểu.
Hai mắt Liên Kiều sáng lấp lánh nhìn bạn trai: "Thẩm Kinh Mặc, em mở một bệnh viện tư nhân cho anh nhé? Không cần lớn, mỗi ngày tiếp hai mươi bệnh nhân, mỗi ngày chỉ cần làm một ca giải phẫu, thứ bảy chủ nhật thì anh cứ nghỉ ngơi."
Thẩm Kinh Mặc đơ ra: "Em nói em muốn mở một cái bệnh viện cho anh à?"
Anh có nghe lầm không?
Liên Kiều càng nghĩ càng hưng phấn: "Đúng, một bộ phận Tây y, một bộ phận Đông y. Anh phụ trách khoa Tây y thì em phụ trách khoa Trung y, chúng ta tự do chọn bệnh nhân, chọn những ca bệnh khó nhất, thu lấy phí đắt nhất."
So với tình cảm chăm sóc cứu chữa người bị thương vĩ đại, bọn họ càng chú trọng việc nghiên cứu giải quyết các ca bệnh khó hơn, để từ đó nhận được nhiều kinh nghiệm hơn, tìm ra chỗ đột phá trong lúc nghiên cứu y học.
Ánh mắt Thẩm Kinh Mặc lập tức vụt sáng: "Chúng ta còn có thể gặp nhau mỗi ngày, cùng nhau đi làm tan tầm, cùng nhau ăn cơm, nhớ em, anh còn có thể tùy thời chạy đi gặp em nữa."
Anh không thích bị gò bó, không thích lao lực từ sớm đến tối ở bệnh viện, không muốn để công việc ảnh hưởng đến cuộc sống.
Đây đúng là cách giải quyết tốt nhất.
Liên Kiều dự định lên một bản danh sách kế hoạch: "Phải, sáng trưa xem bệnh, chiều sẽ là thời gian tự do, có thể làm những chuyện khác, cũng có thể nghiên cứu, không cần kiếm lời, chỉ cần đảm bảo thu chi cân bằng là được."
Như thế, Thẩm Kinh Mặc sẽ không cần phải miễn cưỡng dung nhập vào cơ chế nữa. Bệnh viện của anh, anh làm chủ.
Lòng Thẩm Kinh Mặc tràn đầy vui mừng: "Ý tưởng này rất tuyệt vời, anh thích."
Trên thực tế, đó chính là một phòng khám tư nhân cỡ lớn, là nơi họ có thể tự do tự tại làm chuyện muốn làm.
Liên Kiều cười híp mắt đánh nhịp: "Thế cứ quyết định vậy nhé."
Viện trưởng Hình ngơ ngác nhìn bọn họ, cảm giác thế giới này có hơi ảo diệu quá rồi, cứ chớp mắt cái vậy là đã quyết định chuyện mở bệnh viện xong rồi hả?
Bọn họ có biết muốn mở một bệnh viện tư khó đến mức nào không? Có biết việc kinh doanh bệnh viện phiền phức đến mức nào không?
Người trẻ ấy, mở miệng không chú ý gì cả, suy nghĩ quá ngây thơ.
"Chờ chút đã, cho bác chen một câu, không phải người nào cũng có thể lập bệnh viện được, bộ phận Trung y? Cháu tính để ai tọa trấn? Có ai có lực hiệu triệu đến thế? Này chẳng phải lỗ đến mức hộc m.á.u à."
Thẩm Kinh Mặc và Liên Kiều nhìn nhau, không hẹn mà cùng đáp: "Liên Thủ Chính."
"Hở, gì cơ?" Tất nhiên viện trưởng Hình biết rõ Liên Thủ Chính là ai, nhưng không có mối liên hệ cá nhân.
Ông ấy chỉ biết hai nhà Thẩm Liên có mối hận cũ.
Liên Kiều lấy giấy bút ra, viết xuống từng dòng một: "Để ngài Liên Thủ Chính làm viện trưởng, hợp quy cách không nhỉ?"
Trừ việc dạy học, viết sách, mở tiệm thuốc, Liên Thủ Chính còn trị bệnh cho người khác. Ông có rất nổi tiếng, nên thường chỉ toàn là người khác đến cửa bỏ ra một số tiền lớn mời ông chứ ông không có một địa điểm cố định nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cô cảm thấy, muốn khai tông lập phái, thì phải có địa bàn của riêng mình.
Viện trưởng Hình không khỏi cười rộ lên: "Đừng đùa, cháu có biết trọng lượng của ba chữ Liên Thủ Chính kia nặng đến thế nào không? Ông ấy chính là sao Bắc Đẩu trong giới y học đấy, không biết có bao nhiêu người muốn mời ông ấy đến bệnh viện Đông y mình làm việc trưởng danh dự đâu, mà còn chưa có ai thành công. Một cô nhóc như cháu lại muốn mời ông ấy đến sao? Ha ha ha."
Quả là vẫn còn con nít mà, suy nghĩ bay bổng thật, Thẩm Kinh Mặc thích mấy cô gái nhỏ sẽ nằm mộng ban ngày với nó thế này sao?
Liên Kiều ghi tất cả những mục cần làm mà cô nghĩ đến ra, sau đó lại cầm điện thoại lên gọi: "Phiền anh gọi ngài Liên Thủ Chính giúp tôi, tôi là Liên Kiều."
Rất nhanh Liên Thủ Chính đã lại tiếp điện thoại: "Alo, A Kiều à…"
Liên Kiều cướp lời mở miệng trước: "Thầy, chúng ta mở một cái phòng khám tư nhân… Không, là bệnh viện tư nhân đi, để thầy làm viện trưởng, có được không ạ?"
Từ trước tới nay cô vẫn luôn nói chuyện rất thẳng thắn với người nhà, hoàn toàn không cần quanh co.
Liên Thủ Chính đồng ý ngay không chút do dự: "Được."
Con gái muốn gì, ông đều sẽ ủng hộ, chỉ cần cô vui là được.
Không phải chỉ mở một cái bệnh viện thôi sao? Nhà họ Liên bọn họ vẫn chưa có, mở một cái cũng được đó.
Liên Kiều nói dăm ba câu qua điện thoại là mọi chuyện đều đã được quyết định xong. Có cha làm chỗ dựa tuyệt quá đi.
Cô cúp điện thoại, ra dấu chiến thắng, cười rộ lên đầy vui vẻ: "Quyết định rồi, ông ấy sẽ lo chuyện bệnh viện giúp chúng ta, không cần chúng ta phải bận tâm."
Viện trưởng Hình thật sự không dám tin vào hai mắt của mình, người ta muốn mời gặp phải nhiều khó khăn trắc trở lắm mà, sao đến tay cô bé này lại trở thành chuyện chỉ cần một câu nói thế nhỉ? "Cháu nói là, ngài Liên đồng ý rồi? Quan hệ giữa cháu với ông ấy là gì?"
"Ông ấy là thầy cháu nha." Liên Kiều cười đến là ngọt ngào.
Viện trưởng Hình trợn tròn mắt: "Thẩm Kinh Mặc, cháu tìm học trò của Liên Thủ Chính làm bạn gái sao?"
Anh họ Thẩm đó!
Thẩm Kinh Mặc không lo gì hỏi ngược lại: "Có vấn đề gì không?"
Vấn đề lớn chứ gì! Giờ đầu viện trưởng Hình lại càng nhức nhối hơn.
Tiếng gõ cửa vang lên: "Kinh Mặc, a, viện trưởng Hình, ông cũng ở đây sao."
Quan hệ giữa viện trưởng Hình và người nọ không tệ lắm, bình thường cũng hay ăn cơm chung: "Thẩm Không Thanh, tới tìm tôi à?"
"Tôi tới tìm Kinh Mặc bàn chuyện chút…" Đúng lúc này, Liên Kiều quay đầu lại, Thẩm Không Thanh vừa vặn nhìn thấy cô, sắc mặt cứng đờ: "Liên Kiều, sao cháu cũng ở đây?"
Liên Kiều nâng cằm lên, cắn một miếng bánh, cười híp mắt hỏi lại: "Ông cũng tới được mà, sao tôi lại không thể tới? Ông mở bệnh viện này à?"
Thẩm Không Thanh xoa đầu mày, mặt đầy bất đắc dĩ: "Cháu có thể tránh mặt một lúc không?"
"Không thể." Liên Kiều còn chưa nói gì, Thẩm Kinh Mặc đã lên tiếng: "Em ấy là bạn gái của cháu, có chuyện gì cũng không cần tránh em ấy."
Thẩm Không Thanh hít sâu một hơi: "Kinh Mặc, có phải cháu nên giải quyết chuyện của cha cháu sớm chút không? Cứ kéo dài như này cũng không phải cách."
"Cháu có cách gì chứ?" Mặt Thẩm Kinh Mặc đầy kinh ngạc.
Thẩm Không Thanh cười ha ha, ba xạo, cứ thích giả vờ đi, nếu không phải anh tìm người đè thì sao chuyện này có thể kéo dài đến bây giờ?
"Kinh Mặc, cháu đó, vẫn là còn trẻ quá, chỉ biết xử lý theo cảm tính."
Thẩm Kinh Mặc hoàn toàn không muốn nhắc gì đến chuyện của lão già, cứ để ông ta ở trong đó một khoảng thời gian, nhận chút bài học đi.
"Không có việc gì khác thì cháu đi hẹn hò đây."
Thẩm Không Thanh hoàn toàn không có chút biện pháp nào với cháu trai: "Con gái nhà họ La sinh bệnh lạ, chỉ tên muốn cháu đi xem thử."
Nhà họ La? Trong đầu Thẩm Kinh Mặc hiện lên một bóng người, anh cau mày: "Có bệnh thì đến bệnh viện xem, cháu cũng chẳng phải thần tiên, liếc mắt là biết cách trị khỏi."