Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 170



Thẩm Không Thanh nhẫn nại khuyên: “Tình huống của bệnh nhân có chút đặc biệt, nhà họ La lại có chút mối làm ăn với nhà họ Thẩm chúng ta, bọn họ nhờ chú cũng không tiện đẩy đi. Cháu đi xem thử cái đi, cháu cũng đâu chỉ là hậu duệ nhà họ Thẩm, cháu còn là người nắm giữ cổ phần công ty cơ mà, có nghĩa vụ này."

Động tác của Thẩm Kinh Mặc thoáng dừng lại: "Người nắm giữ cổ phần?"

Thẩm Không Thanh vỗ nhẹ vai anh, cười mỉm: "Cháu nắm 8% cổ phần công ty Kinh Nhân Đường, cháu không biết à?"

Thẩm Kinh Mặc nhìn ông ta một cái thật sâu, suy tính của người chú nhỏ này quá sâu, anh chưa từng nhìn thấu được.

"Sao cháu biết? Trước kia chú cũng không nói."

Thẩm Không Thanh thấy mắt cháu trai bắt đầu xuất hiện vẻ phòng bị thì thoáng nhíu mày: "Nó vẫn luôn nằm trong tay cha cháu, đây chính là một trong những nguyên nhân chú muốn để ông ấy ra ngoài, để ông ấy lấy số cổ phiếu ra, trực tiếp chuyển giao cho cháu…"

Một giọng nói thanh thúy vang lên: "Là thứ này à?"

Liên Kiều quơ tờ giấy cổ quyền, cười như không cười.

Thẩm Không Thanh thấy rõ nội dung, con ngươi co rụt lại, sắc mặt thay đổi mấy lần: "Sao thứ này lại nằm trong tay cháu? Liên Kiều, cháu lấy nó ở đâu ra?"

Má nó chứ, thế mà thứ quan trọng của nhà họ Thẩm lại lọt vào tay Liên Kiều, đúng là khó thể tin được.

Hai tròng mắt của viện trưởng Hình đã sắp rớt xuống rồi, lại ảo diệu nữa, rốt cuộc cô gái thần kỳ Liên Kiều này chui ra từ đâu vậy?

Nói mở bệnh viện là mở bệnh viện, câu đầu tiên đã kéo người nổi tiếng như Liên Thủ Chính đến làm trợ lực.

Người nhà họ Thẩm vừa nhắc đến giấy cổ quyền, cô thân là một người ngoài lại lập tức cầm tờ giấy cổ quyền ra vỗ lên bàn, quả là một cô gái hiếm có khó tìm.

Khóe miệng Liên Kiều thoáng cong lên, cô trào phúng đáp: "Từ Xuân Ny tính dùng thứ này đổi một cái cửa hàng, bị tôi thấy được nên liền đoạt lại. Ấy, vật về đúng chủ."

Cô thuận tay kín đáo đưa giấy cho Thẩm Kinh Mặc, hoàn toàn không thèm để ý.

Ánh mắt Thẩm Không Thanh chợt lóe chợt tắt, nhìn Liên Kiều đầy phức tạp. Ông ta phát hiện ra Liên Kiều là một người phụ nữ vô cùng thần kỳ, thiếu gì có đó, vận may bùng nổ.

Hơn nữa, hình như cô còn là người trời sinh khắc nhà họ Thẩm!

Bộ dáng híp mắt cười của cô trông vô cùng đáng yêu.

Thẩm Kinh Mặc niết tay cô, rất muốn ôm cô, chỉ tiếc là có hai cái bóng đèn ở đây, khó chịu quá đi.

"Chú nhỏ à, thế có phải chú nên chia hoa hồng mấy năm trước cho cháu không? Cháu nghèo rớt mồng tơi rồi."

"Đều đã chia cho cha cháu, không nợ phòng lớn mấy người một phân tiền nào hết." Thẩm Không Thanh không hổ là người đứng đầu nhà họ Thẩm, người rất trầm ổn, cũng rất mau bình tĩnh trở lại: "Còn nữa, cháu mà nghèo? Cháu vừa vung tay một cái đã mua căn nhà mấy trăm mét vuông ở vành đai ba rồi."

Thẩm Kinh Mặc biến sắc, anh chưa từng kể chuyện này với ai, nhưng Thẩm Không Thanh như này là đã biết rồi sao.

Này là do ông ta phái người theo dõi anh? Hay là rảnh rỗi không có chuyện gì làm liền đi tra chuyện của anh đây?

Giờ nói ra như thế, là đang gõ anh? Hay cảnh cáo anh?

Dù là như nào cũng khiến người khó chịu.

"Tiền mồ hôi nước mắt cực nhọc làm công mấy năm nay mới kiếm được mà thôi. Chú nhỏ, chú quan tâm cháu thế, ngay cả chuyện cháu mới mua nhà cũng thăm dò ra được, đúng là làm người cảm động mà."

Mặt Thẩm Không Thanh vô cùng hiền hòa đáp: "Chú chỉ sợ cháu còn trẻ, không biết tình hình trong nước, sợ cháu bị người khác lừa gạt thôi."

Liên Kiều nhìn thấy thì không khỏi ca mắng: "Đời người như kịch, toàn nhờ diễn xuất."

Thẩm Không Thanh: "…"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Gió thu sảng khoái, hương hoa quế thơm ngát, ánh nắng mùa thu chiếu vào cơ thể, khiến người ta cảm thấy dễ chịu khó tả.

Thẩm Kinh Mặc dắt tay Liên Kiều, chậm rãi dạo bước trên đường, mua này ăn nọ, như một cặp đôi bình thường nhất, bên nhau đi hẹn hò vô cùng vui vẻ.

Thẩm Kinh Mặc cực kỳ hài lòng, không có bóng đèn, không có mấy người phiền phức, chỉ có hai người bọn họ với nhau.

Anh đột nhiên thốt lên: "Chúng ta kết hôn đi."

Khóe miệng Liên Kiều giật một cái, cô chợt nghĩ đến một việc: "Trên pháp luật thì em còn chưa đến tuổi kết hôn đâu."

"Có thể đính hôn trước." Hai mắt Thẩm Kinh Mặc óng vẻ trong suốt, trông đầy động lòng: "Được không em?"

Liên Kiều liếc anh một cái: "Anh hỏi cha em trước đi."

Câu này y hệt một cây kim đ.â.m vào quả khí cầu, khiến anh lập tức nhụt chí. Thẩm Kinh Mặc sầu ghê gớm, không cần hỏi anh cũng đã biết đáp án, mãi đến giờ Liên Thủ Chính vẫn còn chưa chịu công nhận anh kìa.

Chứ đừng nói chi là gả con gái cho anh.

Liên Kiều thấy có hơi xót bèn bảo: "Chúng ta đi mua nhẫn đôi đi, mang nhẫn giống nhau cũng có ý nghĩa lắm."

"Được." Thẩm Kinh Mặc lập tức xốc dậy tinh thần, kéo Liên Kiều chạy đi.

Trong tiệm trang sức đầy khách, mấy người nhà giàu mới nổi đều rất thích mua kim hoàn, đặc biệt là dây chuyền vàng to thật to

Liên Kiều nhìn quanh một vòng nhưng không thấy được món nào ưng, thế là Thẩm Kinh Mặc trực tiếp gọi quản lý tới hỏi. Quản lý vào trong một lúc, sau đó nhanh chóng quay trở ra với một hộp gấm trên tay.

Mở hộp ra nhìn, bên trong là một cặp nhẫn, kiểu dáng đơn giản tự nhiên, nhưng vẫn rất đặc biệt vì được khảm đầy vụn kim cương, tỏa ra ánh hào quang vô cùng rực rỡ và quyến rũ dưới ánh đèn.

Quản lý rất biết cách chào hàng bảo: "Đây là hàng quý trấn tiệm chúng tôi đấy ạ, chỉ có một cặp này thôi. Ngụ ý lương duyên nhờ duyên phận kiếp trước tạo nên, vợ chồng ái ân chính nhờ trời ban thành."

Vừa nghe vậy, hai mắt Thẩm Kinh Mặc lập tức sáng lên: "Kiều Kiều."

Liên Kiều cũng vừa nhìn đã thấy thích nó: "Vâng, thế lấy cái…"

"Tôi sẽ lấy nó." Một giọng nữ thanh thúy chợt vang lên sau lưng họ.

Liên Kiều khẽ cau mày xoay đầu lại, thấy sau lưng là một người phụ nữ trẻ có khuôn mặt cực kỳ đẹp, vóc người nóng bỏng, mặc một chiếc áo len rực rỡ, mang giày cao gót bó chân, đeo kính râm, trông rất có vẻ đẹp thời thượng.

A, hình như quen quen.

Trong tiệm chợt náo loạn cả lên, tất cả mọi người đều trở nên hưng phấn không rõ lý do: "Xin hỏi cô là Trần Minh Minh phải không?"

Người phụ nữ kia rụt rè nở nụ cười, nhẹ gật đầu, rất có dáng vẻ minh tinh: "Đúng vậy."

Hiện trường lập tức xôn xao, mọi người nhao nhao vây lại chào hỏi cô ta, hết sức nhiệt tình.

Mới vừa quay một bộ "Vị Thủy Tuyệt Luyến", hiện Trần Minh Minh chính là ngôi sao mới nổi trong giới điện ảnh, được khán giả cực kỳ yêu mến.

Cô ta thoát khỏi các khán giả nhiệt tình, nở nụ cười sáng rỡ nhất bảo: "Hai người này, tôi rất thích chiếc nhẫn này, hai người có thể để tôi mua nó trước được không?"

Nếu là người khác thì họ đã sớm lập tức nhường lại cho cô ta, nhưng Thẩm Kinh Mặc không thích, chẳng dễ gì họ mới chọn được cặp này: "Chỉ có một cặp nhẫn này thôi, cô mua rồi, chúng tôi mua gì đây? Gì cũng phải xem thứ tự trước sau chứ."

Trần Minh Minh mím môi một cái, khuôn mặt xinh đẹp hiện vẻ buồn rầu: "Tôi biết mình đang làm khó hai người, cơ mà vốn tôi tính mua cặp nhẫn này là để đưa cho một cặp đôi có tình nhưng mắc bệnh nan y, cũng là khán giả của tôi, tôi muốn giúp bọn họ một chút…"

Người xung quanh nghe vậy thì càng thích cô ta hơn, người đã đẹp còn tốt bụng như thế nữa, quả là bọn họ không thích lầm người.

Mọi người bắt đầu đua nhau khuyên bảo cả hai, bảo họ nhường cặp nhẫn cho Trần Minh Minh.

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ngáo Ngơ, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com