Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 263



Người đàn ông trung niên thấy Liên Kiều còn nhỏ tuổi, cũng không đeo thẻ nên chỉ xem cô là một nhân viên công tác bình thường thôi, to tiếng quát: "Cô dám nói bậy nói bạ ở trường hợp quan trọng như vậy sao, cô có biết lời nói của mình bất lịch sự thế nào không?"

Chê người giữ ta, chỉ biết nói người khác mà không tự xem lại mình, có vài người chính là thế đấy.

Liên Kiều chậm rãi hất tóc, nói: "Là ông lắm chuyện trước mà, rõ ràng là họp báo thông báo tình hình bệnh dịch nhưng cuối cùng lại giống như đại hội thẩm tra gia thế, ông cảm thấy hứng thú với mười tám đời tổ tiên của người ta đến thế, có thể đi tìm Thẩm Không Thanh để xin một cuốn gia phả đấy, hai người có quan hệ tốt như vậy mà."

Người đàn ông trung niên mặt đỏ tía tai, thấy ánh mắt khác thường của những người cùng ngành, đột nhiên ông ta thấy rất chột dạ: "Cô... Tôi không chấp nhặt với loại phụ nữ tóc dài não ngắn như cô, có cãi thắng cũng chẳng thú vị gì."

Liên Kiều ghét nhất là loại người thế này, cãi không lại thì nói người ta tóc dài não ngắn hả? Phụ nữ mà sắc sảo lên thì đàn ông ra chuồng gà chơi hết đi nhé.

"Nói cứ như ông không được phụ nữ sinh ra vậy, nói mẹ ruột mình như thế, có phải là không hay lắm không? Quạ đen chăm sóc cha mẹ, dê con quỳ mẹ*, huống chi là người chứ."

(*Dê con quỳ mẹ là truyện cổ tích Trung Quốc, giải thích việc tại sao mỗi lần b.ú sữa mẹ thì dê con sẽ quỳ xuống, nó làm vậy để tỏ lòng biết ơn mẹ đã dùng sữa nuôi nó lớn.)

Người đàn ông trung niên không ngờ miệng lưỡi cô lại sắc bén đến thế, hơn nữa còn rất bình tĩnh ở trường hợp như thế này: "Cô đừng ăn nói lung tung, rõ ràng tôi đang nói cô đấy, không có kiến thức không có văn hóa, thấy một người đàn ông đẹp trai đã nhảy ra nói chuyện giúp người ta mà chẳng cần liêm sỉ..."

Lời này rất khó nghe, đã xúc phạm người khác rồi.

Bộ trưởng Phương nổi giận, sắc mặt sa sầm: "Để tôi giới thiệu một chút, vị này chính là người có công lớn nhất trong chiến dịch dập tắt bệnh dịch lần này, cô Liên, cô ấy cũng chính là người đầu tiên đã nghiên cứu tìm ra được cách chữa trị căn bệnh này, thành công cứu sống vô số người."

Không có kiến thức? Ha ha, rốt cuộc là ai không có kiến thức?

Tâm trạng của ông ấy hơi kích động, nói: "Ngoài ra cô ấy cũng là tấm gương cho mọi người, vào giai đoạn nguy hiểm nhất đã phấn đấu quên mình ở tuyến đầu, mặc kệ nguy cơ bị nhiễm bệnh, xả thân cứu người, khám và chữa bệnh cho từng bệnh nhân, sau vô số sự nỗ lực, cuối cùng cô ấy cũng nghiên cứu tìm ra được phương thuốc khắc chế virus, hơn nữa còn công khai không chút giấu giếm, cô ấy chính là người hùng thật sự, đáng để chúng ta phải tôn kính, xin mời cô ấy bước lên sân khấu."

Đây mới là nhân vật chính, phải tuyên truyền trọng điểm, với những cống hiến của Liên Kiều thì cô hoàn toàn đáng nhận được đãi ngộ như vậy.

Người đàn ông trung niên: "..."

Hiện trường lập tức xôn xao, cảm xúc của mọi người lập tức kích động, vốn biết có một người như thế nhưng không ngờ cô lại còn trẻ đến vậy, còn đẹp như vậy nữa.

Đã thế còn vô cùng cá tính, rất có sức hút cá nhân.

Liên Kiều tự nhiên hào phóng bước lên sân khấu, nhận lấy microphone, cười tủm tỉm nói: "Tôi tên là Liên Kiều, mặc dù vẫn chưa đủ kiến thức và trình độ nhưng tôi vẫn còn biết liêm sỉ."

Mặt mũi người đàn ông kia đỏ rần, chỉ ước gì có một cái hố để chui vào.

Ông ta thật sự không biết cô là ai.

Á á, mất mặt quá đi mất, đều là do Thẩm Không Thanh, nói cũng không nói cho rõ ràng.

Liên Kiều nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi đang mỉm cười, nói: "Còn nữa, Thẩm Kinh Mặc là bạn trai tôi, anh ấy bị người khác làm khó, tôi đứng ra bảo vệ anh ấy thì có gì sai chứ?"

Vừa đẹp vừa ngầu!

Đáy lòng Thẩm Kinh Mặc dâng lên cảm giác cháy bỏng, sự vui mừng bộc lộ rõ ra ngoài: "Ha ha ha, không có gì sai, anh rất vui đó."

Mọi người hâm mộ không thôi, muốn có một cô bạn gái như vậy quá đi mất.

Dưới sự yêu cầu của bộ trưởng Phương, Liên Kiều giới thiệu cho mọi người một chút về quá trình nghiên cứu phát triển, thật ra cũng không có gì để nói, nhưng bộ trưởng Phương muốn cô nói nhiều một chút.

Thế là cô nói thêm vài câu rồi thêm mấy lời cổ vũ tinh thần, hy vọng mọi người sẽ chú ý hơn về Trung y..., bầu không khí lập tức náo nhiệt hơn.

Cô tỏa sáng lấp lánh trên sân khấu, còn sáng chói hơn cả ngôi sao, được người người tâng bốc, máy chụp ảnh chớp nháy không ngừng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Giờ khắc này, cô tỏa sáng rực rỡ.

Thẩm Kinh Mặc vẫn luôn mỉm cười nhìn cô, cô là cô gái đẹp nhất trong lòng anh, vẫn luôn là thế.

Thấy cô tự tin ngời ngời, đôi mắt sáng rỡ, bộc lộ tài hoa của mình trước mặt người khác khiến tâm trạng anh có hơi phức tạp, cũng có hơi mâu thuẫn.

Vừa muốn cho tất cả mọi người chứng kiến sự tỏa sáng của cô, nhưng cũng muốn độc chiếm vẻ đẹp đó của cô làm của riêng.

Phóng viên dưới sân khấu rất nhiệt tình: "Cô Liên, sao cô lại nghĩ tới việc dùng thuốc Trung y để đối phó với dịch bệnh này?"

Liên Kiều chậm rãi trả lời, dáng vẻ đoan trang tao nhã: "Tôi là người học Trung y, từ nhỏ đã đọc sách y rồi, thế nên vô cùng quen thuộc với thuốc Trung y, Trung y của nước ta được lưu truyền ngàn năm, là một kho tàng quý giá, trong dòng sông lịch sử dài mấy trăm năm, bệnh dịch là thứ xảy ra không chỉ một lần, nhưng lần nào chúng ta cũng có thể vượt qua được, thế nên tôi nghĩ đây chắc hẳn là công lao của Trung y."

Có người nhịn không được hỏi: "Cô nói từ nhỏ cô đã học sách y, vậy tức là cô xuất thân từ nhà chuyên Trung y hay sao?"

Liên Kiều từ chối cho ý kiến, lản tránh đề tài này: "Tôi có duyên với việc học Trung y, từ nhỏ đã thích tìm tòi sách y rồi, trong lúc những bạn nhỏ khác đang đọc truyện cổ tích thì tôi đã đọc ."

(*Bản thảo cương mục là bộ từ điển bách khoa toàn diện và chi tiết nhất về Trung y do Lý Thời Trân hoàn thành năm 1578.)

Mọi người nhìn cô với vẻ khiếp sợ, đây là ý trời sao?

Chỉ cần là người không giống người thường thì từ nhỏ sẽ khác biệt hơn những đứa trẻ khác.

Ngẫm lại Cam La làm tể tướng năm mười ba tuổi, còn có Tư Mã Quang còn nhỏ đã biết đập lu cứu người, đâu có ai giống người thường chứ.

"Thời thế tạo anh hùng, cô Liên à, cô đã làm một chuyện tốt công đức vô lượng, tôi thay mặt các bệnh nhân và người nhà bệnh nhân cảm ơn cô."

Liên Kiều mỉm cười, đáp: "Cứu chữa cho người dân là chuyện không ngại."

Cô có vẻ ngoài xinh đẹp, khí chất ngời ngời, lúc cười rộ lên vô cùng đẹp, lại có phẩm hạnh cao quý nên khiến mọi người không ngừng nhấn nút chụp ảnh.

Một người phóng viên mắt hiện hình trái tim hỏi: "Cô Liên Kiều, cô có lời nào muốn nói với mọi người hay không?"

Liên Kiều suy nghĩ một chút rồi nói mười một chữ: "Chú ý vệ sinh, thường xuyên rửa tay, yêu quý sinh mệnh."

Không hổ là bác sĩ, lời này rất phù hợp với hình tượng của cô, khiến người ta không khỏi bật cười ha ha, bầu không khí ở hiện trường rất vui vẻ.

Một phóng viên nữ nhịn không được hỏi: "Cho hỏi một chuyện ngoài lề, cô và bác sĩ Thẩm Kinh Mặc là người yêu thật sao? Hai người có quá trẻ tuổi, mà ai cũng xuất sắc đến thế."

Hai người đứng chung một chỗ rất xứng đôi, nhưng như thế thì cũng khéo quá rồi.

Khéo đến mức như giả dối.

Thẩm Kinh Mặc nhìn lại bản thân, tuấn tú lịch sự, có chỗ nào không xứng với Liên Kiều đâu?

Không thấy đến quần áo của họ cũng rất hợp nhau hay sao?

Màu cà vạt của anh là cùng tông màu với bộ tây trang của Liên Kiều, vừa nhìn đã biết họ có mối quan hệ không tầm thường.

Liên Kiều rất thản nhiên, đáp: "Là thật, tôi học Trung y, anh ấy học Tây y nên có tiếng nói chung, cũng cùng chung chí hướng."

Yêu thì phải thẳng thắn, không có gì phải giấu giếm cả.

Trên mặt Thẩm Kinh Mặc tràn đầy ý cười hạnh phúc, trông anh càng đẹp trai hơn, ánh mắt đưa tình, dịu dàng như nước.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com