Anh ta thì hay rồi, đụng một chút là đòi báo cảnh sát, đã phá quy định, thật sự cho rằng được đi học mấy năm thì ghê gớm lắm hả?
Khóe miệng của Liên Kiều hơi cong: “Báo đi, biết số điện thoại để báo án không? Để tôi gọi cho anh nghe.”
Người nhà họ Triệu còn chưa nói gì, Kiều Mỹ Hoa đã đứng ra, lời lẽ chính đáng gầm lên: “Nhị Liên, sao con lại như vậy? Khiến mẹ thật thất vọng, mau xin lỗi cả nhà thôn trưởng đi, cũng bảo đảm sẽ không tái phạm nữa.”
Bà ấy tự cảm thấy đã không dạy dỗ con gái cho tốt, hổ thẹn vô cùng, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Bà ấy càng không muốn thanh danh của con gái bị làm hỏng, sau này không gả đi được.
“Thôn trưởng, đứa nhỏ này không hiểu chuyện, ông đừng trách móc, con bé chỉ là nghẹn một bụng tức thôi, nhất thời không thể tiếp thu, tôi sẽ về dạy dỗ lại cho tốt.”
Người khác còn chưa định tội, người làm mẹ là bà ấy đã trực tiếp định tội cho cô rồi, ánh mắt của Liên Kiều lạnh buốt, nhưng lại cười càng vui vẻ hơn: “Mẹ của Nhất Liên, cảm ơn bà đã quan tâm tôi như thế, nhưng mà sau này không cần nữa đâu, tôi và con gái nuôi của bà sẽ sống thật tốt, thôn trưởng à, chú giúp tôi nhìn chằm chằm xem, nếu Kiều Nhất Liên dám làm điều gì không tốt, bất hiếu với mẹ của chị ta, thì chú cứ nói với tôi một tiếng, tôi sẽ ra tay xử lý chị ta.”
“Còn nữa, bắt đầu từ khi bà Kiều Mỹ Hoa 55 tuổi, mỗi tháng tôi sẽ gửi sinh hoạt phí cho bà ấy, còn tiền thuốc men và tiền bảo mẫu, tôi và Kiều Nhất Liên sẽ chia đều, chăm sóc cho đến khi bà ấy chết, cũng coi như là báo đáp công ơn dưỡng dục 18 năm của bà ấy.”
Mọi người ở đó đều kinh ngạc, sao lại gọi mẹ Nhất Liên? Cái cách gọi này... không phải là để con gái ruột gọi sao?
Đây là muốn đoạn tuyệt với mẹ ruột hay sao?
Có người cảm thấy đứa nhỏ này tính tình quá lớn, là đứa trẻ không hiểu chuyện.
Có người lại cảm thấy cô đáng thương, Kiều Mỹ Hoa thiên vị con gái nuôi, lúc nào cũng đặt con gái nuôi ở trước, mọi người đều xem ở trong mắt.
Đúng, đối xử tử tế với đứa trẻ không phải m.á.u mủ, đây là nhân phẩm tốt, thiện lương đáng khen ngợi, nếu người nào cũng giống như bà ấy thì thiên hạ đã thái bình, không có tranh chấp rồi.
Vấn đề là, có thể như vậy sao?
Cô là nghiêm túc! Kiều Mỹ Hoa ý thức được việc này, một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân chạy ngược lên, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
“Mẹ, mẹ, Kiều Nhị Liên, cái đồ gây họa này, em làm cho mẹ tức đến ngất xỉu rồi này.” Kiều Nhất Liên lớn tiếng ồn ào, hận không thể la lên cho toàn thế giới đều biết.
Liên Kiều một tay đẩy cô ta ra: “Cút, đồ phế vật vô dụng.”
Cô lấy cây châm ra châm vài cái, Kiều Mỹ Hoa liền từ từ tỉnh lại, bà ấy một phen giữ c.h.ặ.t t.a.y của Liên Kiều, ở riêng với nhau nói như vậy thì thôi, coi như là lời nói khi tức giận.
Trước mặt toàn bộ người của thôn mà nói như vậy, thì sao giải quyết được?
“Bé hai, con đừng có hơn thua với mẹ, chúng ta là mẹ con ruột mà.”
Liên Kiều nhướng mày: “Bà luyến tiếc tôi sao?”
Hốc mắt của Kiều Mỹ Hoa đỏ bừng: “Con là miếng thịt từ trên người mẹ rớt xuống, là con gái ruột của mẹ mà.”
Liên Kiều phất phất sợi tóc: “Được, vậy tôi sẽ cho bà thêm một cơ hội.”
“Hoặc là, bà chọn cùng tôi rời khỏi thôn, tôi sẽ chăm sóc cho bà, tôi sẽ chăm lo việc mai táng cho bà, nhưng mà, bà bắt buộc phải cắt đứt quan hệ với Kiều Nhất Liên, vĩnh viễn không qua lại với nhau.”
“Hoặc là, sau này bà cứ sống với chị ta, xem như là chưa từng sinh ra tôi.”
Đây là cơ hội cuối cùng mà cô cho Kiều Mỹ Hoa.
Nếu bà chọn cô, Liên Kiều sẽ đối xử với bà thật tốt, sẽ hiếu thuận với bà như mẹ ruột.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mọi người đều an tĩnh, đều đang xem Kiều Mỹ Hoa sẽ lựa chọn như thế nào.
Nhìn sắc mặt trắng bệch Kiều Mỹ Hoa, mọi người cảm thấy bà ấy đáng thương, nhưng người đáng thương tất có chỗ đáng trách.
Cả người của Kiều Nhất Liên phát run, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, đáng thương vô cùng quỳ trên mặt đất: “Mẹ, bé hai, cầu xin hai người, đừng vứt bỏ con.”
Ngực của Kiều Mỹ Hoa đau đớn từng cơn: “Bé hai, chúng ta là người một nhà, thiếu ai cũng không hoàn chỉnh, tại sao con cứ không thể bỏ qua cho chị của con?”
Lời này nói thực sự có ý tứ, trong mắt Liên Kiều hiện lên một tia trào phúng nhàn nhạt: “Chị ta quá hèn hạ, là chị ta có lỗi với tôi, tôi không muốn nhìn thấy chị ta, chỉ đơn giản vậy thôi, tôi đếm đến ba, bà lựa chọn đi, một...”
Kiều Mỹ Hoa lôi kéo tay của cô không bỏ, cả mặt đều đẫm lệ: “Mẹ không chọn, con và bé cả đều là đứa con mà mẹ yêu thương, ai cũng không thể mất được.”
“Cá và gấu không thể nắm lấy cả hai, làm người đừng quá tham lam.” Liên Kiều nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô bắt đầu đếm, đến đến ba, Kiều Mỹ Hoa đều không có hé răng.
“Xem ra là bà đã chọn Kiều Nhất Liên.”
Sớm biết sẽ như vậy, tự mình hy sinh mười mấy năm, cảm động toàn thế giới, cảm động chính bản thân mình, thì sao có thể vì vậy mà từ bỏ được?
Nước mắt của Kiều Mỹ Hoa chảy ròng ròng: “Không phải đâu, bé hai, con là con gái ruột của mẹ, chúng ta là có quan hệ m.á.u mủ...”
Kiều Nhất Liên nhìn biểu tình thờ ơ của Liên Kiều, trong lòng âm thầm cao hứng, cô ta chỉ ước gì hai người họ quậy càng lớn, sau này cô ta có thể độc chiếm tình thương của mẹ.
Lại nói, làm trò trước mặt nhiều người trong thôn như vậy, cô ta biểu hiện ngoan ngoãn như vậy, có ai mà không thích cô ta được cơ chứ?
Nhưng cô ta lại không biết, Liên Kiều đã hạ quyết tâm phải rời đi, nếu không có gì ngoài ý muốn, cô không có khả năng sẽ quay trở lại.
Tầm nhìn của Kiều Nhất Liên chỉ giới hạn trong cái thôn này, chỉ nghĩ cách tranh giành một cái thôn một mảnh đất, nhưng lại không biết tầm nhìn của Liên Kiều đã sớm vươn ra thế giới rộng lớn ngoài kia.
“Đủ rồi, bé hai, em đừng ép mẹ, lẽ nào em không thấy mẹ sắp sụp đổ rồi sao? Mẹ, mẹ đừng buồn, con vĩnh viễn sẽ không rời khỏi mẹ.”
Sự yếu ớt của Kiều Mỹ Hoa không chịu nổi một kích: “Bé cả, lòng mẹ đau quá.”
Kiều Nhất Liên liền làm bộ làm tịch khuyên nhủ: “Mẹ, mẹ đừng khổ sở, bé hai chỉ là nhất thời nghỉ không thông thôi, chúng ta nên cho em ấy thời gian.”
Những người ngây ngốc trong thôn cảm thấy cô ta hiểu chuyện tinh tế, nhưng cũng có người thông minh sáng dạ, cảm thấy cô ta quá dối trá, cái này đâu phải là khuyên, rõ ràng là đang đổ thêm dầu vào lửa.
Liên Kiều không kiên nhẫn nhíu nhíu mày: “Được rồi, để tôi thành toàn cho tình mẹ con cảm động đất trời của mấy người, Kiều Nhất Liên, chị hãy nhớ kỹ những lời ngày hôm nay, đừng cô phụ tình yêu thương mười mấy năm của bà ấy, dù sao bà ấy cũng đã từ bỏ con ruột của mình để yêu thương đứa con gái nuôi của mình mà, các vị ở đây sẽ là nhân chứng, nếu như chị dám bất hiếu, chắc chắn sẽ gặp báo ứng.”
Cô vươn tay ra: “Đưa sổ hộ khẩu ra đây.”
Sắc mặt của Kiều Nhất Liên thay đổi: “Không, chúng ta là người một nhà mà...”
Liên Kiều vung cây châm lên, Kiều Nhất Liên chỉ cảm thấy đôi tay mình tê mỏi, không tự chủ được buông tay, sổ hộ khẩu rớt ra.
Liên Kiều chuẩn xác không sai tiếp được, nhét vào trong túi: “Thôn trưởng, đi thôi.”
Động tác lưu loát dứt khoát, đôi mắt đều không chớp lấy một cái.
Toàn thân của Kiều Nhất Liên đổ một trận mồ hôi lạnh, xông tới muốn giành lại, Triệu Hải Quân cũng phối hợp, khí thế rào rạt.
Một tiếng gầm vang lên: “Đừng khi dễ chị họ của tôi.”
Là anh em của nhà họ Hứa, bọn họ nghe tin chạy tới liền thấy một màn như vậy, nổi giận ngay tại chỗ, cái đồ không biết xấu hổ.
Một trước một sau vọt vào, hai bên dây dưa ở bên nhau, bạn đ.ấ.m tôi một cái, tôi đá lại một cái, một mảnh hỗn loạn.