03
Chỉ riêng việc Đồ Cẩm hôm nay không đến thôi cũng đã cho thấy — tôi có thể thay đổi cốt truyện! Đây là một điềm lành, biết đâu không cần phải đi tu cũng nên.
Nhưng với tư cách là người đã đọc hàng loạt truyện xuyên thư, tôi biết rõ: về vấn đề hôn nhân, tuyệt đối không thể cố thay đổi tuyến tình cảm giữa nam nữ chính. Theo kinh nghiệm, tôi phải tìm đến một nam phụ si tình.
Nhưng nam phụ si tình là ai nhỉ?
Chết rồi! Truyện này không có nam phụ si tình! Chỉ có một kẻ còn lạnh lùng vô cảm hơn cả Đoạn Tu Chi: Tô Trung Phượng.
Tô Trung Phượng, nói dễ hiểu thì là kiểu Trương Vô Kỵ trong truyện này. Xuất hiện đầu tiên với tư cách là giáo chủ Minh Nguyệt giáo nổi danh giang hồ, hắn và Đoạn Tu Chi vừa hợp tác vừa kiềm chế lẫn nhau.
Con gái trẻ tuổi cứ lần lượt đổ rạp vào lòng hắn, nhưng khác với Trương Vô Kỵ kiểu ai cũng yêu, Tô Trung Phượng chỉ tạm thời yêu người có ích với mình lúc đó — ví dụ như Đồ Cẩm.
Tóm lại, chính xác là một tra nam.
~ Hướng Dương ~
Nhưng kết cục của hắn cũng không tệ. Dù sao cũng là người thông minh, cuối cùng quy thuận tân đế Đoạn Tu Chi, nhất thống giang hồ, tiêu d.a.o tự tại.
Không lấy vợ, danh ngạch còn trống, nhưng tôi thì không định phá kịch bản.
Tự nhiên có chút chán nản, cũng thấy hơi buồn: sao truyện này không có ai có thiết lập đàng hoàng vậy?
Đoạn Tu Chi thì cái gì cũng tốt, chỉ là mắt mù. Đồ Cẩm thì ẻo lả ương ngạnh mà cứ tưởng mình đặc biệt, vậy mà hắn lại chỉ một lòng hướng về nàng ta.
Hồi đọc truyện, tôi từng nghĩ: nếu hai người này sinh ra ở thế kỷ 21, thì câu chuyện sẽ thành như này —
Người đàn ông vất vả trăm bề lập nghiệp thành công, rốt cuộc cũng đến lúc có thể sống bình yên với cô bạn gái tào khang.
Bạn gái thì nhớ đến những tháng năm bị lạnh nhạt lúc anh ta mải mê sự nghiệp, quyết định tự hủy 800 để thiêu rụi cả 1000, xách theo khối tài sản anh ta vất vả gom góp để “ngao du thiên hạ” bù đắp cho tuổi xuân đã mất.
Lấy tài sản của người ta rồi lại u oán buông một câu:
“Là anh không cho em cảm giác an toàn.”
Thật sự không biết nên nói là đỉnh cao hay thần kinh.
Còn Tô Trung Phượng, cái gọi là nam phụ cũng chẳng ra nam phụ, trái tim sắt thép chỉ để làm đại nghiệp, chẳng yêu ai, chỉ thấy bản thân là đỉnh nhất.
Còn tôi – một nữ phụ, không nói cũng biết, đang cầm bài tẩy mà lại tự dâng lên cho nam chính, sợ người ta không nhận vậy.
Thế nên ông trời cho tôi xuyên vào đây là để làm gì?
Dạy họ làm người bình thường à?
Thần thiếp... không làm được!
Chắc tại tôi phản ứng chậm.
Lúc xuyên sách thì không khóc, lúc gặp nam nữ chính cũng không khóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đến giờ nghĩ nhiều quá, bất chợt bi thương, một giọt nước mắt “tách” một tiếng rơi xuống bàn.
Làm giật mình cả Nhiếp chính vương.
Tôi vội vàng chớp mắt mấy cái, cố gắng ép những giọt chưa trào ra quay trở lại. Nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy ông ấy đang cau mày nhìn tôi, trong mắt là xót xa, lo lắng, xen lẫn chút kinh ngạc.
Tôi lạnh toát trong lòng — chẳng lẽ cái ông cha “hời” này định đứng ra đòi lại công bằng cho tôi?
Quả nhiên, giọng nói lạnh lùng của Nhiếp chính vương vang lên, không lớn nhưng rất rõ ràng, dù là nói với tôi, nhưng người trong tiệc ai nấy đều nghe thấy:
“Hôm nay con gái ta – Tập Nhi – vốn dĩ rất vui, sao đi dạo một vòng lại đỏ cả mắt? Chúng ta là khách đến phủ Thân vương, nếu Tập Nhi bị ấm ức gì, nhị hoàng tử cũng không thể làm ngơ chứ?”
Môi tôi run lên, không phải vì ấm ức mà vì... hoảng loạn.
Muốn Đoạn Tu Chi làm chủ cho tôi? Cho tôi một vé đi tu à?
Tôi ngước nhìn Đoạn Tu Chi, không ngờ hắn cũng đang nhìn tôi chăm chú.
Khuôn mặt vốn không biểu cảm theo mùa bỗng khẽ cười, nhẹ nhàng như gió xuân:
“Bản vương cũng thấy kỳ lạ, vừa nãy còn thấy Mục tiểu thư mồm mép lanh lợi, sao bây giờ lại mất vui rồi?”
Tôi hiểu rồi — Đoạn Tu Chi nghĩ tôi đang giả vờ yếu đuối.
Tôi không giả đâu, tôi yếu đuối thật đấy! Yếu đến mức trong lòng còn cuộn trào cả nỗi tuyệt vọng.
Trong nguyên tác, Mục Tập Nhân vì thấy Đồ Cẩm tới dự tiệc nên không cam lòng, liền vờ ngây thơ hắt nước vào nàng ta một ly, kéo thêm chút thù hận cho tuyến tình cảm nam nữ chính, rồi ngạo nghễ rời tiệc — hoặc nói đúng hơn là bị Nhiếp chính vương xách về.
Còn hiện tại, tôi đã mất kịch bản.
Giọt nước mắt “tách” một cái rơi xuống, đã thành công đưa tôi từ hình tượng nữ phụ hung hăng thành nữ phụ “trà xanh”.
Tuyến vai mở rộng thật đấy, nhưng tôi không dám diễn.
Tôi biết Đoạn Tu Chi và Nhiếp chính vương đang chờ tôi trả lời, đành liều mình bịa bừa:
“Nữ nhi nào bị ai ức h.i.ế.p đâu ạ, chỉ là uống chút rượu, chợt nhớ đến vài cố nhân, không biết hiện giờ họ sống ra sao, nên mới hơi xúc động.”
Tôi mỉm cười chân thành nhìn Nhiếp chính vương, thấy trong mắt ông thoáng qua một tia nghi ngờ.
Xong rồi! Tôi thầm kêu khổ — thiên kim của Nhiếp chính vương thì làm gì có “cố nhân” nào khiến nàng ta rơi lệ?
May thay, ông cha “hời” này không truy vấn, còn gật đầu nhàn nhạt:
“Tập Nhi trưởng thành rồi.”
Tôi cười ngượng ngùng, lại liếc trộm Đoạn Tu Chi — thấy tôi nhìn hắn, hắn liền quay đi, cong môi nhấp rượu, vẻ mặt hoàn toàn là: chuyện không liên quan đến ta.
Tôi thở phào — chắc là lừa được rồi.