21
Hôm qua Đoạn Tu Chi đi rồi, tôi liền nghỉ ngơi.
Lúc này vừa dậy, nhìn bản thân trong gương —— tóc đen xõa dài, thân mặc váy lụa đơn sắc, trên người còn mang chút ốm yếu.
May mà tôi vốn dĩ xinh đẹp —— nhìn vào còn có chút “yếu đuối khiến người thương xót”.
Tôi nghĩ thầm, hôm đó nếu đến vương phủ làm loạn mà không trang điểm, có khi hiệu quả còn tốt hơn.
… Sao lại nghĩ đến hắn nữa rồi?
Tôi tức tối trừng mắt nhìn bản thân trong gương.
Lúc Diên Nhi bước vào, chắc là thấy tôi đang “tự luyến cô đơn” với gương, nàng ấy có chút lo lắng.
Tôi quay lại, thấy gương mặt nhỏ nhắn của nàng như muốn nói mà lại thôi, lòng tôi bỗng vui hơn một chút.
Tôi đứng dậy, quay mặt về phía nàng, vừa định trêu chọc vài câu thì——
Chỉ thấy nàng kêu khẽ một tiếng, nước mắt chảy ròng ròng.
Tôi hơi bối rối, đứng im tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Ngón tay nhỏ run rẩy của Diên Nhi chỉ vào lọn tóc bị cắt ngắn của tôi, giọng đầy kinh hoảng:
“Tiểu thư, tóc của người sao vậy? Thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu — tiểu thư, sao người lại nghĩ không thông như thế...”
Thì ra là vì chuyện này. Tôi có chút bất đắc dĩ.
Miễn cưỡng kéo khóe miệng, bịa đại một lý do:
“Muội nghĩ đi đâu thế? Ta sắp thành thân rồi, tặng một lọn tóc cho Tu Chi để định tình.”
Nước mắt của Diên Nhi lập tức rút sạch, cô nàng ngẩn ra một lúc, chớp chớp mắt, rồi đắc ý nói:
“Tối qua Nhị hoàng tử có đến. Mấy nha hoàn không hiểu chuyện muốn cản, nói tiểu thư đã nghỉ ngơi. Muội thì thấy tiểu thư và Nhị hoàng tử nên gặp một lần — tiểu thư chịu khổ như vậy, Nhị hoàng tử nhất định sẽ đau lòng an ủi vài câu. Quả nhiên muội đoán không sai!”
Mí mắt tôi giật mấy cái, chắc là vì tức.
Nếu không phải nghĩ đến việc thường ngày tôi hay cố ý vô tình sai Diên Nhi đi chỗ khác, ngoài chuyện biết tôi thích Đoạn Tu Chi ra thì hoàn toàn không biết gì khác, thì tôi đã phạt cô nàng ba ngày không được ăn cơm rồi.
Tôi lẩm bẩm một câu: “Bán chủ cầu vinh.”
Đúng lúc đó, tiếng mưa lộp độp ngoài cửa sổ vang lên.
Tôi bước nhanh đến cửa, thì ra là một trận mưa giữa trời nắng.
Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên, đẩy cửa ra, thấy mưa không lớn lắm, đang định bước ra thì bị Diên Nhi ngăn lại. Cô nàng vội vàng che ô lên đầu tôi.
Tôi đẩy cô ra, không muốn cô đi theo, cũng không muốn che ô. Nhưng cô nàng lại nhất quyết không chịu.
Tôi khẽ thở dài:
“Ta khắp nơi đều có ô che đầu, vậy mà vẫn bị thương tích đầy mình…”
Tôi nhận ra trong giọng mình có chút thê lương, liền vội vàng gõ nhẹ mũi Diên Nhi một cái, cầm lấy chiếc ô của nàng, nói lời cảm ơn. Rồi mỉm cười nhẹ:
“Ta vừa nhớ ra một chuyện quan trọng. Hôm ta về phủ, may nhờ một cô nương tên là Triệu Ngọc tiễn ta về. Muội giúp ta tra xem cô ấy là tiểu thư nhà nào, khi về nhớ mang giúp ta hai vò rượu.”
Diên Nhi không thấy phiền chút nào, nghiêm túc gật đầu. Nhưng rồi cô nàng lại chần chừ:
“Chuyện tìm cô nương họ Triệu thì muội đi làm ngay, chỉ là... tiểu thư trước giờ không uống rượu, sao dạo này lại hay bảo muội lén mua về? Nhỡ đâu lão gia biết được…”
Tôi chân thành đáp:
“Bị cảm lạnh, uống chút rượu cho ấm người sẽ mau khỏi.”
Diên Nhi bán tín bán nghi nhìn tôi, rõ ràng phần không tin chiếm nhiều hơn.
Tôi bèn tung ra sát chiêu cuối:
“Không mang thì thôi, ta về phòng thay y phục, muội theo ta ra tửu lâu một chuyến.”
Nghe vậy, Diên Nhi không do dự nữa, che ô khác rảo bước rời đi.
Tôi nhìn bóng lưng nàng, khẽ mỉm cười.
Tuy rằng cô nàng thường ngày có hơi lắm lời, nhưng là người tôi có thể tin tưởng trong thế giới này.
Tôi thấy Diên Nhi đi xa rồi, liền tiện tay vứt chiếc ô đi, cũng sai vài nha hoàn khác định chạy tới lui hết.
Tôi một mình bước vào trong vườn, đưa tay ra, nhìn mưa rơi tí tách đậu vào lòng bàn tay, cứ thế say sưa ngắm nhìn.
Có lẽ vì tâm trạng đã khác, nên không còn cảm thấy chật vật khổ sở như hôm qua nữa.
Lúc này lòng tôi rất tĩnh, tôi nhắm mắt lại, lặng lẽ cảm nhận từng giọt mưa rơi trên người, hơi lạnh, nhưng chính sự lạnh buốt ấy lại khiến tôi cảm thấy —— mình vẫn đang sống.
Tôi chậm rãi bước đến bên hồ, vượt qua lan can, ngồi lên đó, nhìn đàn cá dưới nước đang tung tăng bơi lội trong làn mưa.
Ngước mắt nhìn màn mưa như tơ rơi khắp trời, tôi chợt ngâm nga:
“Mạc mạc khinh hàn thượng tiểu lâu,
Hiểu âm vô lại tự cùng thu.
Đạm yên lưu thủy họa bình du.
Tự tại phi hoa khinh tự mộng,
Vô biên tơ mưa mảnh như sầu
Bảo liên nhàn quải tiểu ngân câu.”
Tuy phong cảnh bây giờ không hoàn toàn giống, nhưng riêng câu “Vô biên tơ mưa mảnh như sầu”, lại vô cùng phù hợp.
Tôi ngồi ngẩn người trên lan can một lúc, mưa đến nhanh mà đi cũng nhanh, lúc hoàn hồn thì trời đã hửng nắng.
Tôi cúi đầu nhìn bộ y phục trắng, lại nhìn mái tóc dài ướt đẫm của mình —— chắc trông chẳng khác gì nữ quỷ.
Tôi bật cười, lấy từ n.g.ự.c ra chiếc nhẫn ngọc màu xanh biếc, do dự không biết nên ném xuống hồ cho cá ăn, hay mang đi cầm đổi ít rượu.
Ai ngờ bất chợt hắt hơi một cái, tay run lên, chiếc nhẫn gần như rơi khỏi tay, tôi theo bản năng định giữ lại —— không ngờ vì vậy mà lệch người, suýt nữa rơi xuống hồ.
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhớ đến lời Đoạn Tu Chi từng nói: hắn cho người âm thầm bảo vệ tôi.
Tôi giãy giụa, chẳng màng hình tượng, la lên:
“Đã cử người bảo vệ ta thì đừng có trốn kỹ thế —— ta không biết bơi đâu đấy!”
Vừa dứt lời, tôi đã hoàn toàn mất trọng tâm, trong đầu nghĩ: lần này chắc thật sự rơi xuống nước rồi.
Bỗng nhiên thắt lưng bị siết chặt —— thân thể nhẹ bẫng, bị ôm trở lại bờ.
Tôi hoảng hồn, lập tức cúi đầu nhìn bàn tay vẫn giữ chặt chiếc nhẫn, thở phào một hơi, lúc này mới quay đầu nhìn ân nhân cứu mạng.
Chưa kịp nói lời cảm ơn thì nghẹn lại —— sao lại là Đoạn Tu Chi.
Sắc mặt chàng không vui, chẳng biết vị Nhị hoàng tử ôn hòa ngày trước chạy đâu mất rồi, bây giờ cả cảm xúc đều viết hết lên mặt, sợ thiên hạ không biết.
~ Hướng Dương ~
Tuy nhiên người ta vừa cứu tôi nửa cái mạng, tôi cũng không phải kẻ không biết điều:
“Cảm ơn chàng… nhưng sao chàng lại ở đây?”
Sắc mặt Đoạn Tu Chi chẳng những không vui, giọng nói còn mang theo chút bực dọc:
“Ảnh Tử nói nàng cố tình dầm mưa để tìm bệnh, ta lo lắng nên qua xem.
Không ngờ vừa tới liền thấy nàng không chỉ muốn tìm bệnh mà còn muốn tìm chết.”
Tôi lập tức nắm được trọng điểm:
“Không phải chàng nói hắn không theo dõi ta sao?”
Đoạn Tu Chi mặt không đổi sắc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nàng giữa trời nắng mà cố ý tìm mưa để dầm, cái đó không gọi là theo dõi, mà là… chuyển lời.
Trước đây hắn chỉ được lệnh bảo vệ tính mạng nàng, từ hôm qua ta giao thêm hai việc: một là không để nàng bị tổn thương, hai là những chuyện cần thiết phải bẩm báo lại cho ta.”
Tôi liếc mắt nhìn Đoạn Tu Chi, sau đó thăm dò gọi khẽ:
“Ảnh Tử...?”
Quả nhiên, không biết từ đâu bay đến một nam tử, đứng cách tôi ba mét, dáng vẻ vô cùng cung kính.
Tôi cẩn thận đánh giá hắn —— đôi mắt dài hẹp hơi xếch lên, làn da màu lúa mạch, thân hình rắn chắc, chỉ nhìn một cái đã khiến người ta nghĩ ngay: nếu không phải vệ sĩ thì chính là sát thủ, mà còn là loại chuyên nghiệp, hàng đầu.
Có lẽ tôi nhìn quá trắng trợn, nên "Ảnh Tử" lộ ra chút lúng túng. Tôi bật cười —— có một tên tử sĩ thân thể mạnh mẽ nhưng đầu óc đơn giản như vậy, tôi thấy cũng khá hài lòng.
Tôi khẽ ho một tiếng:
“Tính tôi được nuông chiều từ nhỏ, không chỉ sợ c.h.ế.t còn sợ đau, quan trọng nhất là nhát gan. Nếu lần sau lại bị ném vào miếu hoang như thế, huynh có thể hiện thân ra. Dù sao cũng là Đoạn Tu Chi trả bạc, nhưng rốt cuộc là ở bên tôi làm việc, hắn là chủ nhưng tôi là cấp trên trực tiếp. Sau này đừng báo cáo linh tinh, lý ra thì huynh nên đứng về phía tôi.”
Ảnh Tử không lên tiếng.
Đoạn Tu Chi lại nói:
“Nghe nàng ấy.”
Sau đó phất tay, Ảnh Tử liền lui xuống.
Tôi bĩu môi —— nói nghe theo tôi gì đó, đều là lời khách sáo.
Đoạn Tu Chi đưa bàn tay xương khớp rõ ràng ra kéo lấy tay tôi, tôi vừa định phản kháng, hắn đã mở từng ngón tay tôi ra, lấy chiếc nhẫn ngọc mà tôi nắm chặt, đeo lên tay mình rất tự nhiên.
Hình như còn ngắm nghía một chút.
Tôi thấy động tác hắn trôi chảy đến mức phát cáu:
“Không phải cho chàng.”
Đoạn Tu Chi chẳng hề để ý, vừa kéo lại tay tôi, vừa nhàn nhạt nói:
“Ảnh Tử nói nàng chọn rất lâu. Ngoài ta ra thì ai có tư cách nhận?”
Tôi gằn giọng:
“Cha ta chẳng hạn.”
Đoạn Tu Chi bật cười:
“Đó là chuyện mẫu thân nàng lo.”
Tôi âm thầm mắng Ảnh Tử —— lúc cần cứu thì không thấy đâu, nói xấu sau lưng lại nhanh thật.
Tôi lười tranh cãi, khẽ giãy giụa khỏi tay hắn, hỏi:
“Chàng kéo ta đi đâu?”
Đoạn Tu Chi thu lại nụ cười, nhìn tôi mấy giây, giọng hơi lạnh:
“Nàng định cứ mặc thế ướt đẫm ngồi chờ mặt trời hong khô sao?”
Tôi “ồ” một tiếng:
“Không cần chàng dắt, ta tự đi được.”
Đoạn Tu Chi chẳng đáp lời. Tôi cũng không giãy giụa nữa —— về phòng sớm chút thì đỡ phải nhìn mặt hắn sớm chút.
Hai người tay nắm tay sóng bước bên nhau mà chẳng nói năng gì, thật có chút kỳ quái. Tôi vờ như đang nhàn nhã ngắm vườn nhà mình, cố gắng phân tán sự chú ý.
Nhưng vẫn không nhịn được mà lẩm bẩm:
“Sân nhà ta từ bao giờ lại treo đầy dải lụa đỏ thế? Sắp có lễ hội gì à?”
Đoạn Tu Chi nhìn lên cây rồi đáp:
“Phủ Thân vương và phủ Nhiếp chính kết thân, là đại hỷ thiên hạ.”
Đầu tôi khựng lại —— đúng vậy, thật châm chọc.
Lúc này tôi mặc áo trắng ướt sũng, tóc đen ướt nhẹp lại thiếu một lọn, chẳng có vẻ gì của một tân nương sắp gả đi —— trông giống vợ bị bỏ rơi hơn.
Tôi nhếch môi tự giễu:
“Cây xanh thế mà cũng treo lụa đỏ, chắc mấy người chưa nghe câu ‘đỏ với xanh, gái ế rành rành’ rồi.”
Lúc ấy Đoạn Tu Chi vừa đưa tôi đến cửa phòng:
“Nàng không cần lo chuyện không gả được. Mau thay đồ đi, ta chờ nàng.”
Tôi hơi khó hiểu:
“Chờ ta làm gì?”
Đoạn Tu Chi đáp:
“Vừa rồi ta coi như cứu nàng, tính như nào cũng là ân nhân. Quay đi một cái mà nàng đã lạnh nhạt với ta như vậy.”
Tôi mím môi:
“Đa tạ hồng phúc của chàng, hôm qua ta đã bị cảm rồi. Giờ phải đi ngâm nước nóng, sẽ rất lâu. Nếu không có việc gì gấp, chàng cứ về đi, hẹn dịp khác nói chuyện.”
Đoạn Tu Chi gật đầu:
“Không sao, ta đi mượn cây đàn, ở đây gảy khúc cho nàng nghe, tiện chờ nàng luôn.”
Tôi không nói gì, xoay người vào phòng.
Lúc này tôi đang ngâm mình thoải mái trong bồn gỗ, nhưng đầu óc lại chẳng chịu an phận.
May mà Diên Nhi không có ở đây —— nếu không lại nhắc đi nhắc lại chuyện tôi dầm mưa, không thì lại nước mắt ngắn dài.
May mà vừa rồi có Đoạn Tu Chi cứu tôi, nếu không chắc chắn tôi đã té xuống hồ bơi mấy vòng rồi. Thiên hạ không có bức tường nào không lộ gió, tiếng xấu trong giới danh viện hoàng thành e là sẽ lại nhiều thêm một khoản.
Nói tới Đoạn Tu Chi...
Chàng hôm nay thật là vì nghe tôi dầm mưa mà đến sao?
Ảnh Tử chỉ là tử sĩ, chuyện của tôi chắc chắn là Đoạn Tu Chi cố ý hỏi?
Hôm qua tôi đối xử với chàng như thế, mà hôm nay chàng vẫn muốn đến...
Tôi vỗ trán một cái —— lại nghĩ đến Đoạn Tu Chi? Chẳng lẽ tôi còn chưa đủ thảm?
Cảm giác “ướt át” của trận mưa hôm nay khiến tôi ngẫm nghĩ: rốt cuộc là tâm trạng thế nào? Tôi không phải đang đi vào con đường tự ngược đấy chứ? Cứ thế này chẳng phải sẽ thành ra giống cái bộ dạng quỷ quái của Đồ Cẩm sao?
Tôi cau mày.
Cứ tiếp tục thế này chắc cũng sắp nhập viện.
Mà khoan —— thế giới này làm gì có bệnh viện tâm thần, không biết là may hay là họa.
Kiếp trước tôi dù có từng rơi vào đáy vực, nhưng rốt cuộc vẫn sống vô tư. Giờ đây lại trở nên đa sầu đa cảm, hành vi cũng lạ lẫm —— nói thật, tôi hơi sợ chính mình.
Tình yêu đã từ bỏ rồi, thì chí ít tôi cũng nên có một thể xác khỏe mạnh và tinh thần vui vẻ chứ.
Tóm lại, trân trọng sinh mệnh, đừng yêu Đoạn Tu Chi.
Tôi hít sâu một hơi, nhắm mắt lại —— không ngờ tiếng đàn của Đoạn Tu Chi vừa hay vang lên...
Người đàn ông này đúng là chỗ nào cũng có mặt。
Lắng nghe kỹ, vẫn là điệu Phượng tù hoàng kia, chỉ là lần này hắn không vừa đàn vừa hát.
Vừa rồi hắn nói là đàn cho tôi nghe, mà lại đàn khúc này, tôi lại đập trán một cái — có khi hắn chỉ biết mỗi một bài.
Tôi úp đầu xuống bồn gỗ, muốn cách ly bản thân khỏi cái thế giới ồn ào khiến lòng tôi bất an này.