22
Tôi lề mề mãi gần một canh giờ mới chịu ra khỏi phòng. Tôi biết Đoạn Tu Chi chưa đi — bởi tiếng đàn vẫn không ngớt.
Ra đến nơi, đã thấy hắn ung dung ngồi trong tiểu viện, một mình một cây đàn, khách quan mà nói thì cũng khá “mát mắt”.
Nhưng trong lòng tôi lại chẳng dậy chút gợn sóng nào, chỉ đầy nghi hoặc: hắn đợi tôi làm gì? Tôi thầm mong nhanh nhanh đối phó xong để còn về phòng nghỉ — tôi đã tự nhủ sẽ thu lòng lại rồi cơ mà.
Đoạn Tu Chi thấy tôi bước tới, dừng tay gảy đàn, từ tốn đứng dậy, im lặng nhìn tôi.
Ánh mắt hắn khiến tôi thấy không thoải mái, tôi dừng cách hắn mấy bước, khoanh tay, cau mày tỏ rõ vẻ mất kiên nhẫn:
“Có chuyện thì nói nhanh đi, mấy nha hoàn quanh đây tôi đều cho lui rồi.”
Ánh mắt Đoạn Tu Chi không đổi:
“Lần đầu gặp nàng, ta cũng đang đánh đàn, nàng cũng đứng cách ta mấy bước, nhưng khi ấy không bình tĩnh như giờ.”
Tôi đáp:
“Hôm đó đầu tiên cứ tưởng đang nằm mơ, rồi lại phát hiện không phải mơ, chuyện xảy ra quá bất ngờ, ta hoảng hốt cũng là hợp tình hợp lý thôi.”
Đoạn Tu Chi chỉ vào mấy dải lụa đỏ treo trên cây:
“Nhân Nhi, nàng có biết không? Cho dù Đoạn Triệt cầu thân với nàng, cho dù nàng đã đính hôn với hắn, ta vẫn có cách tranh được vị trí Thái tử.”
Tôi ngẩng mắt lên:
“Hôm nay Nhị hoàng tử đến là để từ hôn?”
Đoạn Tu Chi lắc đầu:
“Sao ta nỡ.”
Tôi khẽ giật mình.
Hắn khẽ chạm vào chiếc nhẫn ngọc xanh trên ngón tay, rồi ngẩng lên nhìn tôi — ánh mắt hắn vốn nên tĩnh lặng như mặt hồ, lúc này lại sáng rực như có ánh sao —— rõ ràng đang nhìn tôi, nhưng ánh nhìn ấy lại như đang chìm trong hồi tưởng:
“Lần đầu gặp nàng, sau yến tiệc, phụ vương giữ ta lại, hỏi ta có tình ý với nàng không, có bằng lòng cưới nàng làm vợ không. Khi ấy ta định từ chối. Nhưng bất chợt nhớ lại hình ảnh nàng đứng lặng bên hồ, ngẩng đầu nhìn trăng, gió thổi nhẹ qua, nàng thản nhiên nói: ‘Nhân sinh chung quy có cầu không được, cầu không được thì buông.’ Lúc đó, ta bỗng có một linh cảm kỳ lạ — nếu từ chối, có lẽ ta sẽ hối hận.”
“Lúc đó ta không biết cảm xúc ấy từ đâu mà đến, bèn tạm quy về cái gọi là tò mò. Nhưng giờ ngẫm lại — quả là ứng với câu: “Tình không biết bắt đầu tự bao giờ, mới thoáng chốc đã đậm sâu.”
Ánh mắt Đoạn Tu Chi thoáng lướt qua tia đau lòng:
“Hôm đó trên phố, xe ngựa chen chúc như nước, người qua lại như rồng, nhưng ta lại một cái đã nhìn thấy nàng giữa dòng người đang lúng túng. Ta nhìn nàng chạy về phía ta, lại trơ mắt nhìn nàng đỡ cho ta một dao. Khoảnh khắc đó, ta thấy mình thật vô dụng.”
“Biến cố trong triều, việc ta cưới nàng kỳ thực không phải không thể thay đổi. Nhưng nghĩ tới dáng vẻ nàng né tránh ta, ta lại muốn cưới nàng vào phủ, để nàng khỏi chạy trốn được nữa.”
“Ta từng cho rằng cưới vợ cũng chỉ là một bước cờ. Nhưng đến khi nhận ra thì đã muộn — cưới nàng, là vì tư tâm.”
Hắn dừng một chút, rồi khẽ cười:
“Hôm đó nàng tới phủ ta gây chuyện, khóc đến lê hoa đái vũ, còn mặt dày nhào vào lòng ta. Nàng không biết đâu, ta lại thấy nuối tiếc —— tiếc là tình cảm ấy chỉ là nàng diễn.”
“Lúc nàng sắp đi còn quay đầu nhìn ta, trong mắt ngấn lệ, mang một nỗi buồn sâu không đo nổi. Ta nhìn ánh mắt nàng, bỗng nghĩ, có lẽ nàng là thật lòng với ta. Mà chỉ một cái ‘có lẽ’ ấy, đã khiến ta thấy mãn nguyện.”
Hắn lại tiến lên vài bước:
“Sau đó nàng tới cầu ta vào cung cùng nàng diện kiến Thái hậu. Trên xe nàng mơ màng ngủ, trong mộng gọi tên ta, còn lẩm nhẩm mấy câu thơ. Khi ấy ta bừng tỉnh — thì ra trong lòng nàng thật có ta. Không ai biết ta khi ấy vui đến mức nào.”
“Niềm vui ấy khiến ta không thể không đối diện với lòng mình —— thì ra ta đã thật lòng thích nàng đến vậy.”
Đoạn Tu Chi khẽ thở dài:
“Mà niềm vui hôm ấy, suýt nữa bị nàng làm tiêu tan. Ta thấy nàng cố nén tình ý với ta, có lẽ vì ta chưa từng bày tỏ rõ ràng, khiến nàng không an lòng, nên mới nghĩ cách dỗ dành. Chỉ tiếc hôm đó nàng cứ nhất quyết vạch ranh giới.”
“Hôm mời nàng chèo thuyền ngắm chiều, ngắm sao uống rượu, ta muốn ép nàng thừa nhận lòng mình, cũng muốn nói rõ tâm ý của ta. Nhưng ta phát hiện — trong chuyện tình cảm, nàng chưa bao giờ thực sự đối mặt với cảm xúc của ta, không tin tưởng trái tim ta.”
“Ta biết lỗi là ở ta, làm chưa đủ, nên nàng không chịu hạ phòng bị. Ta bảo bản thân không cần vội — lai nhật phương trường, ta đợi, đợi một ngày nàng bằng lòng tin vào tấm lòng ta.”
“Vài ngày trước, sư huynh đến tìm ta, nói Đoạn Triệt muốn hắn bắt nàng. Nàng trách ta sao chẳng chút do dự. Thật ra sao ta không do dự chứ? Chỉ là ta quá ngạo mạn, không tin nàng sẽ bỏ ta, cứ nghĩ tới tương lai của hai ta, nên tự cho là mình sắp đặt được một cục diện ‘thiên y vô phùng’. Nhưng ta quên mất một điều quan trọng nhất —— là nàng.”
~ Hướng Dương ~
“Hóa ra, thấy nàng nằm bất tỉnh, ta đã hối hận đến mức nào.”
“Hóa ra, nàng thật sự... có thể bỏ ta.”
“Nàng cắt tóc, ta bỗng thấy mình lực bất tòng tâm. Cả đời này ta từng trải qua nhiều tình huống không biết phải làm sao, nhưng chưa từng như vậy — toàn bộ hoang mang bất lực của ta, đều vì nàng mà có.”
“Hôm qua trở về phủ, ta nghĩ rất lâu. Cũng là lần đầu gặp nàng, nàng đi cạnh ta, dè dặt nói rằng muốn vạch ranh giới. Nàng nói: ‘Trên đời không có gì gọi là tương tư từ ánh mắt, ta muốn là lòng đổi lòng’.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đoạn Tu Chi khựng lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi, giọng nói trầm thấp dịu dàng:
“Nhưng, Nhân Nhi —— có lẽ trong số mệnh định sẵn, nàng chính là ánh mắt ta liếc qua mà lòng đã nguyện gắn bó.”
“Còn nếu nàng tin vào lấy lòng đổi lòng, thì ta nguyện dâng cho nàng một trái tim chân thành.”
Hắn khẽ cười, có phần thận trọng dè dặt:
“Vậy... nàng có bằng lòng cho ta một cơ hội không? Bằng lòng thật sự, thật lòng ở bên ta không?”
Ánh nắng chiếu lên người Đoạn Tu Chi, đôi mắt hắn từ đầu đến cuối không rời khỏi tôi. Hắn mấp máy môi nói rất nhiều —— nói hắn thích tôi, nói hắn sợ tôi rời bỏ, nói hắn muốn thật lòng bên tôi.
Tôi ngẩn người, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Không biết đã qua bao lâu — như chỉ một thoáng, lại như ngàn năm. Tôi nhìn hắn, nói:
“Chàng khiến ta đau lòng rồi.”
Ánh mắt Đoạn Tu Chi tối lại:
“Là ta sai.”
Lá cây xào xạc trong gió, âm thanh đến từ tự nhiên ấy khiến lòng tôi bình ổn lại.
Trong lòng tôi đã có câu trả lời.
Tôi không biết quyết định lúc này là đúng hay sai, càng không biết tương lai có hối hận hay không. Nhưng ngay giây phút này, ngay khoảnh khắc hiện tại —— tôi đã quyết định như vậy.
Tôi thở dài, ngẩng đầu nhìn người nam tử rạng rỡ trước mắt:
“Những lời chàng nói, nếu bảo tôi hoàn toàn không động lòng thì là giả. Nếu bảo tôi lúc này đã không còn thích chàng —— cũng là giả. Nhưng… tôi không muốn.”
Lông mi dài của Đoạn Tu Chi khẽ run lên, hắn bước lên một bước, lập tức giữ chặt cổ tay tôi. Hơi thở của hắn rất gần, giọng nói dường như mang theo chút khàn khàn, hơi luống cuống — hoặc là tôi nghe nhầm:
“Tại sao?”
Tư thế này thật sự quá ái muội, tôi muốn tránh ra, nhưng cổ tay bị hắn giữ chặt, tôi cười gượng một tiếng, dứt khoát không giãy giụa nữa.
Tôi thuận thế tựa đầu lên vai hắn, giọng trầm thấp:
“Hôm đó Đoạn Triệt nói với ta —— một ngày nào đó nếu chàng nắm quyền, mà ta lại ở bên chàng, tương lai tất sẽ là tường đỏ tường xanh sâu thẳm. Lại còn phải đánh cược xem chàng có thật lòng với ta không, hoặc chàng có thể yêu ta đến bao lâu. Nếu là trước kia, ta còn đủ ngây thơ để đánh cược. Nhưng giờ thì không.”
“Hôm đó Đoạn Triệt còn nói —— nếu ta muốn rời xa chàng, dù chân trời góc bể, hắn cũng sẽ giúp ta rời đi. Nói thật, ta đã có chút d.a.o động.”
“Một là, rời khỏi chàng có thể ta sẽ quên được chàng.”
“Hai là, ta chẳng có gì để níu giữ chàng ngoài một chút tình cảm mà chàng đối với ta có khác đôi chút với người khác. Nếu còn chút ấy, ta đi trước, có thể chàng có chút xao động, ta cũng xem như được an ủi rồi.”
“Tới hôm nay, ta thậm chí có thể hiểu cho Đồ Cẩm, hiểu cho hành động lấy tổn thương bản thân ra để uy h.i.ế.p chàng. Nếu không phải hết cách —— ai lại muốn dùng việc làm đau chính mình để thử lòng người?”
“Nhưng ta đâu có bản lĩnh đến vậy, cuối cùng vẫn là không nỡ rời đi.”
“Thế nhưng Tu Chi —— ta bây giờ đã không thể yêu chàng mà không mang theo ràng buộc, không thể tin chàng một cách vô điều kiện nữa.”
“Nếu là vậy —— nếu chàng thật lòng với ta, ta càng không thể ở bên chàng. Vì một trái tim đầy nghi hoặc như ta lúc này, là làm khổ cả hai. Mà nếu chàng không thật lòng —— lại càng không thể. Người ta nói, phù sinh như mộng, vui được mấy chốc, còn ta thà cẩn trọng mà giữ lấy trái tim mình.”
Tựa trong lòng hắn, tôi có một cảm giác bình thản — như trái tim đã chết, không còn gì để đau thêm nữa.
Đoạn Tu Chi buông cổ tay tôi ra, nhẹ nhàng ôm lấy tôi, một tay khác đặt lên đầu tôi, giọng nói không giấu được bất lực:
“Nhân Nhi —— nàng đang trừng phạt ta sao?”
Tôi đặt hai tay lên n.g.ự.c hắn, đẩy nhẹ ra:
“Trừng phạt là phải cảm thấy hả hê. Còn tâm trạng lúc này của ta, chẳng khác nào xuân thu đông hạ —— chỉ là chẳng còn hứng thú thôi.”
Một trận gió thổi qua, mái tóc dài xõa của tôi hòa cùng suối tóc đen nhánh của Đoạn Tu Chi, rối tung trong gió.
Đoạn Tu Chi nhíu chặt mày:
“Nàng từng nói, nguyện cùng ta tiêu tan vạn cổ sầu.”
Tôi khẽ mỉm cười:
“Lời lúc uống rượu, ngài thông minh như vậy, sao lại tin?”
Không ai nói gì thêm, tôi cúi mắt, lui một bước, hít sâu một hơi rồi chậm rãi cúi người hành lễ, để lại Đoạn Tu Chi đứng lặng tại chỗ.