Xuyên Thành Nữ Phụ, Tôi Từ Bỏ Nam Chính

Chương 4



04

Khách trong tiệc cũng đã lần lượt ra về, nhưng Nhiếp chính vương vẫn chưa có ý rời phủ. Tôi lén ngáp một cái ra hiệu, quả nhiên ông ấy liếc nhìn tôi rồi nói:

“Tập Nhi về phủ trước đi, ta còn vài chuyện cần bàn với Tu Chi.”

Giọng điệu có phần nghiêm khắc.

Tôi nghĩ một lát thì hiểu — cha tôi sợ tôi cố ở lại dây dưa đây mà.

Tôi ngoan ngoãn gật đầu:

“Nữ nhi xin cáo lui. Phụ thân cũng nên về sớm, đừng quá lao lực.”

Vừa dứt lời, tôi liền nhanh chóng đứng dậy.

Là một cô gái phàm tục, tôi thực sự rất tò mò về phủ Nhiếp chính xa hoa thế nào, nên chỉ hời hợt chào tạm biệt Đoạn Tu Chi.

Nhưng ông trời không chiều lòng người — không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Đoạn Tu Chi lại chủ động muốn tiễn tôi ra phủ.

Tôi gượng cười, chỉ đành nói lời cảm ơn.

Tôi và Đoạn Tu Chi đi sóng vai, khóe mắt vẫn thấy rõ đường nét khuôn mặt nghiêng của hắn — thật sự là một gương mặt tuyệt mỹ.

Nếu không phải tôi đang mang góc nhìn thượng đế, e rằng cũng sẽ chẳng thể giữ lòng.

Tôi thu ánh nhìn, gạt đi mọi ý nghĩ lộn xộn, chỉ mong mau mau đến cửa phủ.

Đoạn Tu Chi đột nhiên mở lời, không đầu không đuôi:

 "Ta rất tò mò."

Mí mắt tôi giật nhẹ — câu mở đầu này không hề thân thiện, đáng tiếc là tôi lại chẳng có bằng chứng gì để phản bác.

Hắn đột nhiên dừng bước, bảo tôi cho Yên Nhi lui xuống.

Dưới ánh trăng, hắn nhìn thẳng vào mắt tôi, chậm rãi nói từng chữ:

“Hôm nay ở trước đình, ngươi đến rồi lại đi, không giống tính cách của ngươi.

 Ở bên hồ, thất thần sầu não, cũng không giống tính cách của ngươi.

 Trước mặt Đồ Cẩm, ngươi lời lẽ sắc bén, lại càng không giống.

 Trên yến tiệc ngươi trầm tư rơi lệ rồi nói bừa, càng không giống.”

Tôi cố gắng giữ vẻ bình tĩnh:

 “Vậy ta nên như thế nào?”

Đoạn Tu Chi không cần suy nghĩ đã đáp:

“Lẽ ra hôm nay ở trước đình, ngươi phải lạnh lùng mỉa mai.

 Trước mặt Đồ Cẩm, phải kiêu căng ngạo mạn.

 Trên yến tiệc, ngươi phải chăm chăm nhìn ta.

 Ngươi từ nhỏ đã được nuông chiều, chưa từng biết cái gì gọi là ‘thất vọng’,

 Những thứ không có được, ngươi chỉ biết nghiến răng mà giành.

 Ngươi sĩ diện, chưa bao giờ rơi lệ yếu đuối trước mặt người khác.”

Nói xong, hắn mỉm cười như không cười nhìn tôi, giọng điệu bình thản không mang theo chút cảm xúc, nhưng sự chắc chắn trong từng lời nói lại khiến tôi bức bối — kiểu bức bối như khi bị lật mặt nạ.

Tôi giận mà xấu hổ, phản bác:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 “Nhị hoàng tử tâm tâm niệm niệm đều là Đồ cô nương, làm sao lại tự tin đến mức cho rằng hiểu rõ ta đến thế?”

Nụ cười trên mặt Đoạn Tu Chi càng sâu, nhưng không chạm được đến đáy mắt:

“Ta trời sinh nhạy cảm, lại giỏi quan sát.

 Cho dù không để tâm đến ngươi, thì những thay đổi của ngươi, ta cũng tự tin có thể nhìn ra tám chín phần.

 Ta chỉ tò mò — rốt cuộc, ngươi là ai?”

Tôi không kìm được bật cười lạnh trong lòng — giỏi quan sát người khác, đúng là hắn cũng dám nói!

 Nếu thực sự giỏi quan sát, thì sao lại để Đồ Cẩm dắt mũi đến thế? Không phải mù, mà là nghiện bị ngược chứ gì!

~ Hướng Dương ~

Tất nhiên, những lời này tôi không dám nói ra.

Tôi cố nén nỗi hoảng loạn và giận dữ trong lòng, nghĩ đến những người thân yêu ở thế giới kia, cuối cùng mang theo một chút bi thương nói:

“Nhị hoàng tử, người sống đừng quá tự phụ.

 Những gì ta làm trước đây, chỉ vì ta thích người.

 Nhưng hôm nay nhìn thấy người và Đồ cô nương bên nhau, ta nhận ra ta thật dư thừa, nên không muốn thích người nữa.”

Tôi nhìn Đoạn Tu Chi – hắn vẫn không mảy may d.a.o động.

 Lại nghĩ tới những thú vui nơi thế giới cũ mà giờ tôi không bao giờ chạm tới được nữa, tôi càng buồn hơn:

“Trên đời này đâu có nhiều kiểu vừa gặp đã yêu đến thế?

 Ta muốn là sự thấu hiểu chân thành, muốn là người biết quý trọng ta.

 Ta với người, kiếp này duyên mỏng, vậy thì ta không cưỡng cầu nữa.”

Khắp người tôi tỏa ra một nỗi bi thương chân thực, và dường như nỗi buồn ấy cũng lay động được người đàn ông m.á.u lạnh như Đoạn Tu Chi — cuối cùng vẻ mặt hắn cũng có chút d.a.o động.

Hắn khẽ gật đầu, từ trong tay áo lấy ra một cây trâm ngọc tinh xảo:

“Ta tiễn ngươi ra phủ là để trả lại cái này.

 Vừa rồi trong vườn ngươi nói không còn yêu ta nữa,

 Vậy cây trâm mà ngươi từng cố nhét vào tay ta này, trả lại cho ngươi.”

Tôi cúi đầu nhìn — dẫu trong bóng tối, cây trâm này vẫn ánh lên vẻ quý giá.

 Quả không hổ là thiên kim phủ Nhiếp chính, tặng đồ cũng rất ra dáng.

Tôi mang theo nỗi buồn kìm nén, nhận lấy cây trâm:

“Từ nay về sau, ta sẽ không bám lấy người nữa.”

Đoạn Tu Chi mỉm cười, nhẹ giọng đáp:

“Tốt.”

Thì ra tôi — một nữ phụ — lại khiến hắn phiền lòng đến mức này?

 Chỉ cần tôi biết điều rút lui, hắn liền lộ ra một chút ôn hòa như thể vừa hé lộ chút nhân tính, đến giọng nói cũng mang theo dịu dàng.

Tôi khẽ nhếch môi cười gượng, gọi Yên Nhi chuẩn bị hồi phủ.

Dù sao thì cũng coi như đã giải quyết xong một chuyện lớn.

Chỉ là tôi không biết, ngay khi tôi rời khỏi phủ Đoan vương, Đoạn Tu Chi vẫn đứng nơi cửa lớn, trầm ngâm nhìn theo xe ngựa của tôi mãi cho đến khi khuất bóng.