Mạnh Hoan bày ra một mặt ái mộ như nhất mực muốn cùng hắn l.à.m t.ì.n.h .
Nhưng câu là đang đánh cược, cược rằng liệu Lệnh Bạc Chu có thực sẽ chạm vào cậu hay không.
Sự ngạo mạn của Lệnh Bạc Chu trong truyện là điều mà ai cũng thấy rõ khi hắn đã từng nói ra câu:
“Bản vương cả nửa đời người giỏi nhất chính là khiến những tấm lưng bất khuất phải cong mình, khiến bạch ngọc cứng chắc phải vỡ tan, khiến thanh thủy phải vấy màu bùn, người từng hận ta đều phải khấu quỳ, kẻ từng kiêu ngạo đều phải khom lưng, nhưng chỉ có độc nhất một điều mà ta không thích đó là miễn cưỡng người khác yêu quý mình.”
Đó chính là sự kiêu ngạo của hắn, muôn người chán ghét hắn và hắn cũng vậy. Nhưng chỉ có cường giả mới xứng đáng lọt vào mắt hắn còn kẻ phục tùng thì dù là một cái liếc mắt cũng không xứng.
Mạnh Hoan sắm vai một kẻ phục tùng, im lặng đợi hắn nói xong, bỗng cảm thấy sau lưng truyền tới một cảm giác căng thẳng khó tả, cậu liền nhìn về phía hắn.
Ánh mắt Lệnh Bạc Chu phản chiếu ánh lửa tựa như có m.á.u đen bao trùm, lát sau, hắn giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng đặt lên trán Mạnh Hoan: "Nói dối."
"A?" Mạnh Hoan bị chọc liền nghiêng đầu.
Lệnh Bạc Chu lại tiếp tục trêu ghẹo: "Bổn vương nói ngươi là đồ dối trá."
Mạnh Hoan: “…”
Giọng hắn trầm thấp mang theo chút gợn sóng khiến cho Mạnh Hoan nhất thời ngẩn người.
"Ngươi cho rằng kẻ khác đều là đồ ngốc sao? Muốn diễn thoại bản?" Lệnh Bạc Chu ra hiệu cho gia nhân, "Nếu không muốn ngủ với ta thì về phòng ngươi ngủ đi. Người đâu, bật đèn lên."
“…”
Người hầu tiến vào và đợi lệnh.
Nhận ra Lệnh Bạc Chu không có ý định ngủ cùng mình, tâm trạng của Mạnh Hoan cũng hòa hoãn đôi phần. Nhưng khi cảm giác căng thẳng đột nhiên biến mất, thì cảm giác còn vương lại từ cái chạm nhẹ của hắn, lại khiến trong lòng cậu dâng lên một cảm giác trống rỗng.
Ba tiếng "Kẻ nói dối" văng vẳng trong tai, điều đáng ngạc nhiên là Lệnhã Bạc Chu dường như không hề tức giận mà chỉ cảm thấy buồn chán.
Đó là hiển nhiên, bởi Lệnh Bạc Chu vốn thích những người thông minh, có tâm tại thiên hạ và có năng lực chiến đấu với mình. Hắn cực kỳ cường đại, xung quanh không thiếu những kẻ nịnh bợ, mà khi xung quanh nhiều hơn một miệng xu nịnh, thì tự nhiên sẽ không có điều gì có thể hấp dẫn được hắn.
Mạnh Hoan tự nhủ, có vẻ như chiến lược để mọi chuyện tiếp tục thối nát thực sự hữu hiệu.
Nhưng... vậy thì lại không còn cách nào để quyến rũ được Lệnh Bạc Chu.
Mạnh Hoan có chút phiền muộn, cảm giác bản thân như đang bị thủ đoạn mềm dẻo của hắn thao túng vậy.
Nhưng dù nói thế nào đi nữa thì tối nay cậu cũng là người thắng.
Mạnh Hoan chắp hai tay nhỏ sau lưng, lần đầu tiên cậu giành được thắng lợi trong ván cờ mưu kế, liền bày ra một vẻ mặt thâm trầm, cất những bước chân nặng nề về phòng.
Trong sân, mấy tỳ nữ và nam hầu đang vừa cắn hạt dưa vừa suy đoán: “Mấy người nói xem vương gia và phu nhân tối nay mấy giờ ngủ đây?”
“Ha ha ha, chỉ sợ là còn làm tới sáng”
“Quỷ tha! Toàn nói mấy lời không sạch sẽ!”
Trong lúc họ còn đang bàn tán sôi nổi, thì bỗng nghe thấy một giọng nói trong trẻo, tươi tắn: "Ta trở lại rồi đây!"
Mọi người quay đầu lại, thì thấy Mạnh Hoan hai tay đang chắp sau lưng bước vào trong sân, vẻ mặt vô cùng thần bí.
Tính toán thời gian, lúc này còn chưa quá nửa đêm, mà cậu vừa mới rời đi không lâu đã quay lại, hiển nhiên là thị tẩm thất bại. Thị nữ thả vỏ hạt dưa xuống: "Phu nhân..."
Mạnh Hoan cũng lấy một nắm hạt dưa: "Sao vậy."
Pussy Cat Team
Mấy thị nữ nhìn nhau rồi hỏi: "Phu nhân, người lại không thị tẩm sao?"
Mạnh Hoan vui vẻ đáp: "Đúng vậy!"
“…………”
Nét mặt của mấy thị nữ liền trở nên kinh sợ.
Trong đương thời, tình yêu không quan trọng. Mỗi đôi phu thê thành thân đều như đang mở một chiếc hộp mù. Đắp chung chăn cũng không cần rõ mặt chỉ cần là có thể lên giường. Những vị vương gia khác nạp thiếp cũng đều là để làm vậy. Nhưng phu nhân đã liên tiếp hai lần cùng vương gia t.h.o.á.t y nhưng lại không thị tẩm thành công!
Điều này minh chứng cho việc gì? Phu nhân của họ thậm chí còn không phải là không được ân sủng, mà là vương gia đối với cậu có ác cảm, rồi cố ý lạnh nhạt!
Mấy thị nữ bắt đầu nháo nhào lên vứt hạt dưa xuống để an ủi: "Phu nhân, đừng quá thương tâm. Có lẽ là do dạo gần đầy bệnh về mắt của Vương gia tái phát, mà công vụ lại bận rộn, nên mới không có hứng thú."
"Tuyệt đối không phải là do nhan sắc phu nhân phai nhạt."
"Phu nhân người lớn lên xinh đẹp, ăn nói lại ngọt ngào, tính tình còn dễ mến.Vậy nên vạn nhất đừng vì sự lạnh nhạt nhất thời của vương gia mà đau lòng..."
"?" Mạnh Hoan: "Ta đâu có buồn."
"Phu nhân, người không cần phải nói nữa. Chúng hạ nhân đều hiểu mà." Nói mãi nói mãi, rồi thậm chí còn có người bắt đầu lau nước mắt.
Đây chính là nỗi bi ai của những người thê thiếp khi xưa. Họ phải phụ thuộc vào nam nhân, nếu như không có được ân sủng thì sẽ như mất hết giá trị để sống, bầu trời của họ sẽ sụp đổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mạnh Hoan cố gắng an ủi bản thân: "Tuy rằng vương gia không muốn quan hệ với ta, nhưng vẫn cho ta cao lương mỹ thực, vậy là đủ rồi."
"Nhưng……"
Mấy thị nữ ngơ ngác nhìn nhau. "Nhưng nếu phu nhân không được vương gia sủng ái, thì sẽ không thể làm tròn bổn phận của thê tử. Chuyện này là trái với luân thường đạo lí, nếu truyền ra ngoài, sẽ bị người đời cười nhạo!"
Cứu với! Những tàn tích phong kiến này thật đáng sợ.
"Chuyện này thì có gì mà đáng cười?" Mạnh Hoan nghiêm túc nói, "Đó là vì bọn họ thiển cận. Tỉ tỉ hiện tại chỉ cần dạo bước ra sân, ngắm nhìn bầu trời đầy sao, lắng nghe ve sầu và ếch kêu trong đêm hạ, cảm nhận làn gió nhẹ nhàng thổi qua những cành cây xào xạc, liệu có có hình dung được sự bao la rộng lớn của cuộc sống hay không? Mà một người mỗi ngày ngoài kiếm sống và chăm sóc gia đình, thì vẫn còn biết bao nhiêu điều thú vị đang đợi chờ ngoài kia. "
Tỳ nữ: "…………"
Biết rằng không có cách nào thay đổi được quan niệm đã ăn sâu vào m.á.u thịt của họ, Mạnh Hoan đành đi về chỗ ngủ chái phòng: "Mấy tỉ tỉ về phòng đi, giờ ta cũng đi ngủ đây."
"Vâng, phu nhân."
Mấy tỳ nữ đều lui về phòng của mình, chỉ để lại một nam hầu canh gác ngoài cửa vào ban đêm.
Khi xung quanh đã trở nên yên tĩnh, Mạnh Hoan mới vỗ nhẹ chăn và chuẩn bị vào giấc.
Nhưng dường như vẫn còn hơi lạnh vương trên trán cậu.
Cậu nhớ lại khi Lệnh Bạc Chu nhẹ nhàng gõ lên đầu mình, cử chỉ tao nhã và vẻ mặt thập phần bất lực.
...Trời nóng quá.
Mạnh Hoan giơ tay lên, nhẹ nhàng sờ vào nơi hắn đã chạm.
Vẫn còn hơi nóng.
Nghĩ đến nhiệt độ cơ thể của Lệnh Bạc Chu, toàn thân cậu liền như phát sốt, nhiệt độ cơ thể bắt đầu tăng lên mất kiểm soát.
Mạnh Hoan lẩm bẩm, quay người, đem mặt mình giấu vào trong chăn.
Cơ thể có “độ tương thích” cao thực đáng ghét mà.
Liền sau đó mấy ngày, Mạnh Hoan cũng không gặp lại Lệnh Bạc Chu nữa.
Cậu ban đầu vốn nghĩ rằng đó là do biện pháp “buông xuôi” rất hữu hiệu, nhưng từ cuộc trò chuyện hôm nay với các thị nữ cậu mới biết được rằng là do bệnh về mắt của Lệnh Bạc Chu đã khỏi, vừa trở về nội các hắn đã bắt đầu xử lí công vụ, khôi phục lại trạng thái bận rộn trước đây của mình.
Hắn đương một đại quyền thần dưới một người mà trên vạn người, bầu không khí trong phủ vô cùng náo nhiệt, đám nô tài của Lệnh Bạc Chu đều rất vui vẻ, chủ nhân càng nắm nhiều quyền lực thì bọn họ càng được vinh quang, thực cao hứng vô cùng.
Mạnh Hoan tự nhủ: Được rồi.
Nếu nhìn từ một góc độ khác, thì khi Lệnh Bạc Chu bắt đầu làm việc thì cuộc sống góa phụ vui vẻ của Mạnh Hoan cũng bắt đầu.
Sau khi vẽ một bức tranh trong vườn cả buổi sáng, đến trưa, khi nghe thấy thị nữ Phong Chi gọi cơm tối. Mạnh Hoan đáp "Ta đến đây", rồi liền đặt bút xuống, đi vào trong phòng ngồi vào bàn. Khi nhìn thấy các món ăn cậu liền thốt lên một tiếng "Hả? Tại sao chỉ có ba món và một canh vậy? Lúc đầu có ba mươi món, sau đó là mười, và bây giờ chỉ còn lại bốn món ăn sao?"
Khuôn mặt Phong Chi đầy vẻ buồn bã: "Phu nhân, ... ." sau đó liền thở dài
Nghe tiếng thở dài của cô, Mạnh Hoan mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra: "Là vì ta không được sủng ái sao?"
"Vâng,", Phong Chi gật đầu, "Nô tài trong vương phủ giỏi nhất là việc nhìn người mà đối đãi. Khi chuyện phu nhân không thị tẩm vào đêm đó lan truyền, bọn họ liền không còn nhiệt tình như trước nữa mà bắt đầu thờ ơ với phu nhân."
Thì ra là như vậy. Mạnh Hoan ngồi xuống, đối với những món ăn trước mắt rất hài lòng: "Đây không phải vấn đề lớn, bốn món là cũng đủ ăn rồi."
Phong Chi cười nói: "Phu nhân thật là dễ chăm sóc."
Trên thực tế mà nói, không chỉ những hạ nhân khác trong phủ không đối xử tốt với cậu, mà ngay cả tám nô tì và tám nam hầu trong viện cũng bắt đầu coi thường cậu. Chỉ có Phong Chi và một vài tỉ muội là vẫn luôn chăm sóc Mạnh Hoan.
Mạnh Hoan mời cô ngồi xuống cùng ăn, cô đang định chối từ thì một giọng nói vang lên từ ngoài cửa.
"Phu nhân có ở đây không?"
Giọng nói này nghe có vẻ quen quen, Mạnh Hoan mơ hồ ngẩng đầu, trong miệng còn ngậm một cái đùi gà, liền nhìn thấy bóng dáng của mấy thị nữ và nam hầu.
Là Từ Phương, người đã bị Lệnh Bạc Chu trừng phạt một thời gian trước, cô ta đứng ở cửa, trên mặt đầy ý cười nhạo: "Phu nhân đang ăn cơm sao?"
Mạnh Hoan "Ực" một tiếng, đùi gà rơi vào trong bát. Phong Chi vội vàng đứng dậy muốn ra khỏi sân để tìm người, nhưng liền bị chặn lại.
“Ngươi đi đâu vậy? Phong Chi, bô vệ sinh trong sân đã đổ chưa? Đi đổ đi."
Phong Chi cúi thấp đầu: "sớm nay đã đổ rồi."
"Hửm? Nhưng sao ta lại ngửi thấy mùi gì đó thật khó chịu? Là do ngươi không chăm sóc nội vụ chu đáo à?" Nói xong, Từ cô cô liền túm lấy cổ y phục của cô và nói: "Quỳ xuống."
Giọng mang vẻ uy nghiêm.
Bầu không khí bắt đầu trở nên khó đoán.
Mạnh Hoan không nhìn vào đùi gà nữa mà nhìn Từ Phương ở trước mặt, chợt ý thức được điều gì đó.