Mạnh Hoan quát lên: “Ngươi đang làm cái gì vậy?”
“Nô tỳ kiểm tra sự vụ trong phủ, phát hiện viện của phu nhân không được quét dọn sạch sẽ, nên muốn nhắc nhở vài câu,” Từ Phương cười nói, “Hy vọng không phá hỏng nhã hứng dùng bữa của phu nhân.”
Ả ta liếc mắt, thị nữ bên cạnh hiểu ý, rút cây roi ra đánh vào lòng bàn tay Phong Chi:
“Cho ngươi lười biếng! Cho ngươi không chịu làm việc!”
Phong Chi quỳ trên đất, tai bị một bàn tay véo đến đỏ ửng:
“Đừng tưởng rằng trèo lên cành cao là có thể không coi ai ra gì, xuất thân của ngươi hạ tiện bao nhiêu, trong lòng còn không tự rõ sao?”
Mạnh Hoan bước tới, đẩy tay ả ta ra: “Ngươi đã trèo lên cành cao nào rồi?”
“Tất nhiên là cành cao của phu nhân đây rồi.”
Mạnh Hoan: “Vậy xuất thân của ngươi thấp kém chỗ nào?”
“Làm nô tài thì chẳng phải là hạ tiện rồi sao?” Từ Phương đáp.
Mạnh Hoan nghiêng đầu, thắc mắc nhìn ả ta: “Ngươi chẳng phải cũng là nô tài sao?”
Nghe câu này, vẻ mặt Từ Phương không chút khó chịu, ngược lại còn mỉm cười, những thị nữ và gia nhân xung quanh cũng cười theo: “Nô tỳ đúng là nô tài thật, nhưng nô tài cũng chia hạng cao thấp, có đại nha hoàn, tiểu nha hoàn, đại nô tài dạy bảo tiểu nô tài là lẽ thường tình, nếu không thì vương phủ sẽ mất đi quy củ.”
Nói đến quy củ, Mạnh Hoan không tranh cãi lại, chỉ kéo Phong Chi đứng lên, nghiêm túc nói:
“Dạy bảo thì cứ dạy bảo, sao lại mắng người? Phong Chi, đừng nghe lời bọn họ, ngươi không hề thấp kém.”
Phong Chi mặt đỏ bừng, nước mắt rơi lã chã, lắc đầu: “Phu nhân… không phải…”
“Không phải cái gì?”
Phong Chi nước mắt tuôn trào: “Bọn họ mắng hạ tiện, là đang mắng phu nhân.”
Không khí lặng đi một lúc.
Trong đầu Mạnh Hoan như có thứ gì đó ong lên, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Từ Phương:
“Ra là ngươi đang mắng ta trèo lên cành cao của vương gia, xuất thân thấp kém sao?”
Tâm lý mỉa mai chỉ sắc bén khi không bị vạch trần, nhưng một khi bị nói thẳng, nó sẽ liền mất đi sự thâm thúy. Trước sự thẳng thắn của Mạnh Hoan, khóe miệng Từ Phương liền cứng lại, không cười được nữa, đành nói: “Phu nhân, nô tỳ không có ý đó.”
Mạnh Hoan vẻ mặt khó hiểu: “Vương gia thì thực là cành cao, nhưng xuất thân của ta thì hạ tiện chỗ nào vậy?”
“Giáo Phường Ty còn không hạ tiện sao?” Một nha hoàn phía sau Từ Phương khẽ lẩm bẩm.
Người trong vương phủ nhiều nhất là ở phương diện này, chỉ trong vài ngày, họ đã liền đào sạch gốc gác của Mạnh Hoan. Ban đầu còn tưởng là con cháu quý tộc nhà nào, hóa ra là con trai của một tội thần bị sung vào Giáo Phường Ty. Khó trách vương gia không chịu động đến cậu.
“Giáo Phường Ty thì liền thấp kém sao?” Mạnh Hoan trước là không có quan niệm như vậy, hơn nữa trong ấn tượng của cậu, nguyên chủ là một người tốt. Mạnh Hoan nói: “Nếu Giáo Phường Ty thấp kém, vậy ngươi đi hỏi vương gia xem tại sao lại để mắt đến một người xuất thân từ Giáo Phường Ty, liệu có phải vì ngài ấy thích người hạ tiện, nên bản thân cũng trở nên thấp kém?”
Từ Phương đáp lời: “Phu nhân là thiếp, đừng có lôi kéo vương gia vào làm gì.”
“Sao ta vừa nhắc đến vương gia ngươi đã sốt sắng thế?” Mạnh Hoan làm ra vẻ mặt nghi hoặc: “Ngươi không phải là...”
“Phu nhân!” mặt Phương Cô liền biến sắc.
Trong xã hội cổ đại, danh tiết của nữ nhân là điều cực kỳ quan trọng. Nghe những lời này, sẽ bị người khác cười nhạo. Mạnh Hoan bình tĩnh nhìn ả ta: “Ta cũng không hiểu ngươi đến viện của ta đánh người là có ý gì. Có ý kiến với ta? Vậy thì thì liền nói thẳng ra. Vòng vo tam quốc, ta nghe không hiểu.”
Mặt Từ Phương lúc đỏ lúc trắng: “Nô tỳ nào dám có ý kiến với phu nhân?”
Mạnh Hoan: “Vậy thì đi đi.”
Từ Phương cười, cúi người hành lễ, rồi dẫn người nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng lưng họ rời khỏi, Mạnh Hoan chán nản bĩu môi, hứng thú ăn uống cao vút lúc nãy giờ cũng chẳng còn, thực sự không hiểu họ đến đây để làm gì. Cậu cúi đầu nhìn tai Phong Chi, bị véo đến đỏ ửng, sưng tấy lên.
Những lúc như này Mạnh Hoan chỉ mong mình có thể trở thành một kẻ xấu xa như Lệnh Bạc Chu, nhưng cậu không phải. Cậu đi vào phòng: “Ta lấy chút thuốc mỡ cho ngươi bôi.”
Phong Chi cúi đầu khóc, trông có vẻ rất đau khổ. Đây là lần đầu tiên Mạnh Hoan gặp tình huống này, cậu hỏi: “Các ngươi đi theo ta mà bị cô ta ức h.i.ế.p như vậy, có tủi thân không?”
Phong Chi nói: “Không tủi thân, chỉ trách họ quá coi trời bằng vung.”
A Thanh, một thị nữ khác, vừa bôi thuốc giúp Phong Chi vừa tiếp lời: “Người của Từ tổng quản luôn nghĩ rằng trong vương phủ ngoài vương gia ra thì chỉ đều do họ làm chủ. Từ Phương thường dẫn theo một đám nha hoàn và gia nhân, hống hách lắm, ai không vừa mắt liền bắt bẻ, tát tai, đánh người. Những người khác sợ thế lực của họ nên không dám lên tiếng ạ.”
Mạnh Hoan thở dài, ngồi lại ghế: “Đúng thật là ngang ngược.”
“Vương gia bận rộn với quốc sự, không quản chuyện trong phủ, nên bọn họ mới dám ngang ngược như vậy,” A Thanh nói. “Phu nhân phải cẩn thận, chỉ sợ họ không dễ dàng buông tha.”
“Thật sao?”
Mạnh Hoan không nghĩ nhiều, sau khi ăn cơm liền ngồi trong viện vẽ tranh. Đến tối, thức ăn được mang lên, Phong Chi cầm đũa khuấy vài lần rồi nói: “Sao món ăn lại trông không được tươi thế này?”
A Thanh khịt khịt mũi: “Sao lại có mùi chua? Đây là thức ăn thừa sao?”
Mạnh Hoan nhíu mày, bước lại gần, múc một muỗng canh, khuấy nhẹ vài lần rồi múc lên một con gián chết, râu vẫn dính dầu mỡ.
“Là bọn họ cố tình làm sao?” Mạnh Hoan đặt đũa xuống.
Phong Chi không nhịn được nữa: “Nô tỳ phải đi báo với vương gia ngay.”
Mạnh Hoan vội lên tiếng: “Đợi chút”
“Phu nhân, sao thế?”
“...” Mạnh Hoan hơi khó mở lời. Mong muốn của cậu ở vương phủ khác với người khác, cậu không muốn tranh sủng, chỉ mong Lệnh Bạc Chu lạnh nhạt rồi quên mình đi. Nếu giờ mà đi cáo trạng, chẳng phải lại gây chú ý trước mặt hắn sao?
Mạnh Hoan chậm rãi nói: “Thật ra cũng không phải chuyện to tát gì. Viện của chúng ta không phải cũng có bếp sao? Nếu họ không mang thức ăn đến, vậy chúng ta tự nấu cơm.”
—— Dù gì cậu cũng có tiền.
Phong Chi và A Thanh đành gật đầu: “Đều nghe theo phu nhân.”
Mạnh Hoan thở phào nhẹ nhõm. Đúng là có tiền thì có thể giải quyết mọi chuyện.
Khi mọi người trong viện bận rộn, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cốc cốc.
“Phu nhân có ở đây không?”
Mạnh Hoan bước ra, thấy một gia nhân cúi người, đứng trong bóng tối: “Có thư gửi phu nhân.”
Thư?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nghe đến thư, đầu óc Mạnh Hoan liền đinh mạnh một tiếng, chẳng lẽ lại là Lư Nam Tinh sao? Cậu vội nhét thư vào trong áo, nói một câu cảm ơn, rồi nhìn quanh để chắc chắn không ai thấy.
Ngón tay đẫm mồ hôi làm giấy nhăn lại, cậu bí mật đặt thư dưới đèn, cúi người đọc:
“&%¥#2!(&%¥¥*+¥#@)……”
Cậu nhíu mày.
Lư Nam Tinh viết chữ không phải là tệ quá rồi chứ?
Phía sau, A Thanh bưng thức ăn lên: “Phu nhân, cơm nấu xong rồi.”
Mạnh Hoan vội cất thư: “Ta đến ngay!”
Khi ngồi lại trong viện, Phong Chi cẩn thận tính toán: “Phu nhân, nếu chúng ta không dùng thức ăn của Điển Thiện Sở mà tự nấu, cần phải nhờ người mua nguyên liệu từ bên ngoài. Mỗi ngày mỗi tháng, chi phí sẽ được ghi lại, đến lúc cần sẽ báo cáo hết, vậy có được không?”
“Ừ, ừ, ừ.”
Mạnh Hoan vội vàng cầm đũa lên, chầm chậm trả lời, nhưng đầu óc cậu lại chỉ nghĩ về bức thư kia. Một lát sau, cậu hỏi:“Phong Chi, ta còn bao nhiêu tiền?”
“Còn ba mươi lượng.”
Mạnh Hoan dè dặt: “Đủ để mời một thầy dạy học không?”
“Đủ ạ, nhưng phu nhân muốn làm gì?”
“...”
Mạnh Hoan hít một hơi sâu: “Ta muốn học đọc và viết.”
Tối hôm đó, Mạnh Hoan không nhịn được, lại tìm đến nam hầu lần trước giúp cậu nhận mặt chữ.
Người đó vừa vào cửa, trông thấy cậu thần sắc liền mất tự nhiên.
Mạnh Hoan ho khan: “Đến giúp ta đọc thư.”
Nam hầu tay chân luống cuống: “Phu nhân…” phu nhân vẫn chưa biết việc hắn mật cáo sao?
Hắn run rẩy nói:“Những việc của phu nhân, tiểu nhân không dám tham gia... Tiểu nhân cũng không dám đọc thư…”
Mạnh Hoan lấy ra một chiếc vòng tay.
Gia nhân lẳng lặng nhận lấy, đồng thời cũng nhận luôn lá thư, trong lòng nghĩ: Sao vương gia vẫn chưa xử lý tên thích khách lớn gan này chứ?
Pussy Cat Team
“Đọc đi.” Mạnh Hoan giục.
Gia nhân cầm thư lại gần đèn đọc. Hắn cứ nghĩ rằng việc ám sát Nhiếp Chính Vương đã khiến mình không còn run tay nữa, nhưng không ngờ khi nhìn thấy lá thư này, tay hắn vẫn lại run lên.
“Trong thư viết gì?” Mạnh Hoan nhìn hắn.
Gia nhân hít một hơi sâu:
“Trong thư, trước tiên là bày tỏ sự nhớ nhung và quan tâm đến phu nhân, sau đó hỏi về chuyện ám sát vương gia và truyền tin tức có tiến triển gì không. Cuối cùng hỏi nếu có cơ hội, phu nhân có thể ra ngoài gặp mặt hắn một lần không. Thời gian là ba ngày sau, địa điểm tại tửu lâu Lý Thị trên ngõ An Hòa, phố Đông Thăng.”
Mạnh Hoan nghe xong, lông mày nhíu lại nhưng rồi lại giãn ra.
Một mặt, y cảm thấy yêu cầu của Lư Nam Tinh thực sự quá đáng, nhưng mặt khác, y bất ngờ nhận ra mình còn có lựa chọn chạy khỏi vương phủ.
Y cẩn thận cất lá thư đi, ngẩng đầu nhìn nam hầu:“Việc này phải giữ bí mật, không được để lộ ra ngoài. Sau này có thể ta sẽ cần đến ngươi.”
“...”
Nam hầu cúi đầu: “Đa tạ phu nhân nâng đỡ.”
Khi rời khỏi viện, gia nhân không hề do dự, đi thẳng đến tẩm cung của Lệnh Bạc Chu.
Trong tẩm cung, ánh đèn rực sáng.
Lệnh Bạc Chu vừa trở về từ hoàng thành, nhắm mắt tựa trên ghế, vạt áo của hắn được vén lên, hai chân ngâm trong một chậu nước gỗ.
Thái giám hầu cận nâng chân hắn lên, nhẹ nhàng đặt vào nước nóng, trong đó đã pha thêm thảo dược giúp giảm mệt mỏi và điều hòa cơ thể. Thái giám dùng lưng ngón tay xoa bóp các huyệt đạo dưới lòng bàn chân.
Trong phòng chỉ có tiếng nước chảy và giọng đọc "Tư Trị Thông Giám" của Sơn Hành.
Khi đọc xong, Sơn Hành gấp sách lại:“Vương gia, tổng đốc Chiết Trực hôm nay đã hồi đáp, nói rằng lương thực đang được thu mua từ các thương nhân và quan lại. Chờ đủ ba mươi thuyền sẽ vận chuyển đến Hoàng Hoài, ngài không cần lo lắng.”
Nhắc đến lá thư này, Lệnh Bạc Chu khẽ day trán, nhớ ra điều gì đó:“Phu nhân dạo này thế nào?”
“Nghe người dưới nói, phu nhân gần đây chỉ quanh quẩn trong viện hoặc đi vẽ tranh ở các thủy tạ.”
Sơn Hành bỗng nhớ ra: “Còn nữa, phu nhân hình như định tìm một thầy dạy chữ cho mình.”
“Hửm?” Lệnh Bạc Chu mở mắt lười biếng nhìn lên.
Lúc này, có người bước vào thông báo:“Vương gia, Tế Tôn cầu kiến.”
Chính là gia nhân đã giúp Mạnh Hoan đọc thư. Hắn vào phòng, quỳ xuống đất.
Sơn Hành bật cười: “Thì ra là chuyện này.”
Lệnh Bạc Chu cố nhịn cười: “Lần này lại là lá thư gì nữa?”
Gia nhân thuật lại nội dung bức thư một cách rành mạch.
Ánh lửa bập bùng, không khí trong phòng trở nên yên tĩnh lạ thường. Ngón tay của Lệnh Bạc Chu gõ nhẹ vào thành ghế, dường như đang suy nghĩ về nội dung lá thư. Một lúc lâu sau, hắn nhàn nhạt nói:“Cũng được, tìm một thầy dạy chữ cũng là ý hay.”
Sơn Hành lại tập trung vào nửa sau của câu chuyện:“Vương gia, phu nhân liệu có thật sự lén ra ngoài gặp người này không?”
Nếu nói nghiêm trọng, đây là mưu đồ hành thích Nhiếp Chính vương.
Nếu nói nhẹ nhàng, thì cũng là việc người đã có phu quân lại lén gặp gỡ người khác.
Lệnh Bạc Chu nhẹ nhàng búng ngón tay, vang lên một tiếng "tách," âm điệu lạnh lùng:
“Cửa phủ, canh chừng cho kỹ vào.”