Tâm trạng của Phượng Khê cực kỳ tốt đẹp, bởi chuyến tới thăm Ngự Thú Môn lần này đã giúp nàng bội thu.
Chỉ riêng đồ ăn thức uống lấy từ Ngự Thú Môn đã đủ cho sư đồ họ ăn cả năm.
Chưa kể đến mười hai con yêu thú cấp Địa và một con kỳ thú Thôn Hỏa Hưu.
Quả là tay trắng kiếm lợi kếch sù!
Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Tiêu Bách Đạo, tâm trạng phơi phới của nàng lập tức trở nên héo rũ.
Lúc nghỉ ngơi, nàng lấy một bình sứ nhỏ ra, đưa cho Tiêu Bách Đạo: “Sư phụ, đây là Bổ Ích Đan, mỗi ngày uống một viên, sẽ có lợi cho sức khỏe của ngài.”
Tiêu Bách Đạo thầm nghĩ: Bổ Ích Đan cũng chỉ là một loại thuốc bổ bình thường, uống cũng chẳng có mấy hiệu quả.
Nhưng dẫu thế nào thì đây cũng là tấm lòng của tiểu đồ đệ, thế là ông đành nhận lấy.
Dưới sự kiên trì của Phượng Khê, ông mở nút bình, đổ ra một viên đan dược.
Sau đó, ông ngẩn người.
Bởi trên viên đan dược có một vòng hoa văn màu vàng.
Không ngờ đây lại là đan dược cực phẩm.
“Tiểu Khê, con lấy đan dược này ở đâu thế?”
Phượng Khê vỗ vỗ bộ n.g.ự.c nhỏ: “Con luyện đấy!”
Tiêu Bách Đạo: “…”
Lúc này đây, ông nhớ lại rất nhiều chuyện.
Chẳng hạn như những cơn khói đặc cuồn cuộn thường xuyên bốc lên ở khu cư trú của Huyền Thiên Tông; chẳng hạn như những đôi mắt đỏ hoe vì bị khói hun của các trưởng lão; chẳng hạn như những con gà hun khói, thỏ hun khói ăn mãi không hết ở Thiện Đường…
Viên đan dược này không thể do nàng luyện chế được!
Chắc chắn là đệ tử thân truyền nào đó đã đưa cho nàng. Dẫu sao trước đó, khi còn ở vùng Cực Băng, nàng đã cứu họ kia mà!
Vì nghĩ cho lòng tự trọng của đồ đệ bảo bối, Tiêu Bách Đạo cũng không vạch trần “lời nói dối” của nàng, mà nuốt viên thuốc xuống bụng.
Uống xong, vẻ mặt ông tràn ngập sự tiếc nuối.
Tuy Bổ Ích Đan là loại đan dược phẩm cấp thấp, nhưng giá cả đan dược cực phẩm có thể tăng gấp mấy lần đấy!
Phượng Khê lại lấy ra một đóa băng phách, bảo Tiêu Bách Đạo đeo bên người để tẩm bổ thần thức.
Tiêu Bách Đạo không thể lay chuyển nàng, chỉ đành đồng ý.
Sau đó, ông nhìn về phía Quân Văn.
Quân Văn: “…”
“Sư phụ, ngài đeo băng phách của con đi!”
Tiêu Bách Đạo: “Được thôi!”
Sau đó, ông trả băng phách của Phượng Khê lại cho nàng, rồi nhận lấy băng phách của Quân Văn.
Quân Văn: “…”
Hôm nay, cuối cùng ba sư đồ cũng về đến Huyền Thiên Tông.
Tiêu Bách Đạo và Quân Văn đều bình an tiếp đất, riêng Phượng Khê thì ngã khuỵu gối, rồi biểu diễn một cú trượt dài.
Trượt xa hơn ba trượng.
Thậm chí Quân Văn còn nhìn thấy đầu gối tiểu sư muội nhà mình ma sát với mặt đất, tạo ra… tia lửa!
Phượng Khê suýt thì tức hộc m.á.u!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
May mà nàng đã chuẩn bị, quấn một tấm vải mềm quanh đầu gối, nếu không cứ mãi thế này, sớm muộn gì đầu gối nàng cũng phế mất thôi.
Nhưng bất kể thời điểm nào, con hàng này cũng không quên thiết lập tính cách của mình. Nàng cung kính nói: “Tổ sư gia ở trên cao, hành trình tới Ngự Thú Môn lần này của đệ tử cực kỳ mạo hiểm, nhưng cũng may nhờ tổ sư gia phù hộ, chẳng những hóa nguy thành an, mà còn thu hoạch cực kỳ phong phú…”
Vẻ mặt già nua của Tiêu Bách Đạo tràn ngập sự an ủi, Tiểu Khê quả là một đứa bé ngoan!
Ông cũng quỳ xuống, cảm tạ sự phù hộ của tổ sư gia giúp hai đồ đệ hóa nguy thành an.
Thấy sư phụ và tiểu sư muội đều quỳ xuống, Quân Văn cũng chỉ đành quỳ xuống theo.
Hắn không biết nên nói gì, bèn thành thật dập đầu lạy ba cái.
Sau đó, trong đầu hắn chợt lóe lên một luồng linh quang, cả người lập tức rơi vào cảnh giới quên mình.
Tiêu Bách Đạo thấy vậy thì mừng rơn: Tiểu Ngũ ngộ đạo rồi!
Ông và Phượng Khê lập tức hộ pháp cho Quân Văn.
Hơn một canh giờ sau, thân thể Quân Văn lóe ra một luồng sáng, thành công đột phá từ Trúc Cơ tầng ba lên Trúc Cơ tầng bốn, còn là Trúc Cơ tầng bốn trung kỳ.
Lúc này đây, con hàng Quân Văn đang cong môi cười ngây ngốc.
Không ngờ hắn cũng có ngày ngộ đạo!
Tục ngữ nói quả không sai, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, gần quan được ban lộc. Chắc chắn hắn đã được hưởng ké vận may của tiểu sư muội.
Tiêu Bách Đạo vội hỏi: “Tiểu Ngũ, con vừa ngộ ra điều gì thế?”
Quân Văn gãi đầu: “Con cũng không biết nói thế nào nữa. Chẳng qua đột nhiên con cảm thấy, dù nói hay đến đâu cũng không bằng hành động thực tế. Sau đó, con bèn ngộ đạo!”
Phượng Khê: “…”
Nếu không phải biết Ngũ sư huynh là kẻ ngốc, nàng thậm chí còn nghi ngờ, hắn nói lời này là đang ngấm ngầm xỉa xói nàng.
Nàng khẽ nhìn thoáng qua tấm biển tông môn, rồi nói với Tiêu Bách Đạo: “Sư phụ, con đã cẩn thận kiểm tra mười hai con non kia rồi, không có bất cứ bất thường nào. Vì vậy con định giải trừ khế ước với chúng, rồi tặng miễn phí cho tông môn.”
Tiêu Bách Đạo ngẩn người.
Ông thật sự không ngờ Phượng Khê sẽ làm vậy.
“Đồ nhi, chuyện này, chuyện này không được. Những linh thú đó do con ký khế ước, sao lại tặng miễn phí cho tông môn?”
Phượng Khê cười đáp: “Sư phụ, những con non đó không có sức chiến đấu, con giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì, còn mất công chăm sóc chúng. Chi bằng giao cho tông môn nuôi, vừa giảm bớt gánh nặng của con, vừa có thể giúp càng nhiều đệ tử có cơ hội tiếp xúc với linh thú cấp Địa, chẳng phải một công đôi việc ư?”
Tiêu Bách Đạo suy nghĩ một lát rồi nói: “Con có thể giao chúng cho tông môn nuôi, nhưng không thể giải trừ khế ước. Nếu không tương lai con chắc chắn sẽ hối hận.”
Phượng Khê gật đầu: “Được, con nghe ngài.”
Nàng thật sự không để tâm, bởi ngay cả Phượng Hoàng nhỏ nàng còn chê phiền cơ mà.
Chứ đừng nói đến mấy con linh thú cấp Địa, nàng chẳng thèm để vào mắt.
Trong thức hải, quả cầu đen và chim béo đang mở một cuộc họp nhỏ.
Đây là lần đầu tiên hai linh sủng có cùng một nhận thức.
Rằng: chủ nhân của chúng cái gì cũng tốt, chỉ có duy nhất một điểm không tốt là quá lăng nhăng, quá tốt bụng!
Thấy con nào là khế ước với con đó!
Đấy, vừa ra ngoài một chuyến, đã ký khế ước với tận mười ba con!
Nếu chúng không làm gì đó, nàng thật sự sẽ biến túi đựng linh thú thành Ngự Thú Môn mất thôi.
Vì thế, quả cầu đen cất giọng tủi thân: “Chủ nhân, ngươi còn nhớ lời hứa dẫu có ba ngàn con sông cũng chỉ múc một gáo nước không?”
Chim béo cũng thút thít: “Mẫu thân, con chỉ muốn làm đứa con độc nhất của ngài thôi. Ngài đã từng hứa với con sẽ không mang cái thai thứ hai kia mà!”