Quả cầu đen và chim béo cảm thấy chúng đã nắm chắc phần thắng.
Chúng chính là phụ tá đắc lực của chủ nhân vô lương tâm, tốt xấu gì nàng cũng phải kiêng dè cảm nhận của chúng chứ.
Sau đó, chúng nghe Phượng Khê chậm rãi nói: “Nếu các ngươi đã không hài lòng đến vậy, chi bằng ta giải trừ khế ước với các ngươi nhé?”
Quả cầu đen: “…”
Chim béo: “…”
Quả cầu đen lập tức bày ra vẻ mặt nịnh nọt: “Chủ nhân, ta chỉ nói đùa với ngươi thôi mà. Ngươi đừng tưởng thật.”
Chim béo cũng đổi giọng mềm mại: “Mẫu thân, không, chủ nhân. Thứ như linh sủng tất nhiên là càng nhiều càng tốt, nhiều thú nhiều sức mà! Thế nên, ngài cứ việc nhận thêm, nếu ngài không quản được, ta sẽ quản giúp ngài.”
Phượng Khê hài lòng gật đầu: “Các ngươi có thể nghĩ vậy thì tốt rồi. Thật ra, ta không muốn nhận nhiều thế đâu, nhưng xã hội cứ đưa đẩy, ta cũng bất đắc dĩ lắm chứ.”
“Trước đó khi còn ở vùng Cực Băng, nếu không nhận Gấu Tuyết và Lang Vương, nói không chừng chúng ta đã bị đông c.h.ế.t rồi. Những con non vừa sinh kia, nếu ta không nhận, sợ rằng chúng sẽ bị ngỏm củ tỏi mất.”
“Về phần con mèo nuốt lửa kia, ta nhận nó là để tương lai tiện tìm kiếm hỏa tủy. Chờ sau này tìm được thời điểm thích hợp, ta sẽ giải trừ khế ước với chúng, chỉ để lại khế ước với hai đứa các ngươi.”
“Dẫu sao thời gian ký khế ước của chúng ta lâu nhất, hơn nữa các ngươi đã cùng ta vượt qua bao khó khăn, trắc trở, tình cảm của ta dành cho các ngươi vừa thuần khiết, vừa sâu đậm nhất.”
Quả cầu đen và chim béo lập tức cảm động tới độ nước mắt lưng tròng.
Quả nhiên, ta mới là đứa được chủ nhân (mẫu thân) yêu nhất!
Ta mới là thịt đầu tim của chủ nhân (mẫu thân)!
Quả cầu đen lén nói với chim béo: “Giờ đây lòng ta đã hiểu rõ, đám tiểu tam, tiểu tứ kia không có cửa so với ta! Nói theo cách của con người, thì ta là chính phòng phu nhân được cưới hỏi đàng hoàng, ngươi là tiểu thiếp có danh có phận, hai con thú ở vùng Cực Băng là ngoại thất, còn con mèo nuốt lửa cùng lắm được coi là nha đầu thông phòng. Về phần đám con non kia, thậm chí còn chẳng được coi là nha đầu thông phòng, cùng lắm chỉ là nha đầu đổ nước quét nhà thôi.”
Chim béo hi hi ha ha tỏ vẻ đồng ý, nhưng trong lòng nó lại nghĩ: Chó má! Ta mới là cục cưng bảo bối của mẫu thân, còn tất cả các ngươi chỉ là cọng cỏ đuôi chó thôi!
Sau khi an ủi hai linh sủng, Phượng Khê tung tăng đi theo Tiêu Bách Đạo vào tông môn, rồi đi tới chính điện.
Nhóm các “lãnh đạo cấp cao” của tông môn đã chờ từ sớm.
Tiêu Bách Đạo kể sơ qua mọi chuyện, trong giọng nói tràn ngập vẻ tự hào.
Nếu không nhờ đồ đệ bảo bối của ông, sớm muộn gì Ngự Thú Môn cũng bị địa hỏa nuốt chửng.
Đồ đệ bảo bối của ông chỉ dựa vào năng lực của bản thân, mà cứu cả một tông môn!
Thân là sư phụ, đương nhiên ông phải cảm thấy vinh dự và tự hào rồi!
Nhớ lại lúc vừa nhận nàng làm đồ đệ, tiểu nha đầu đã nói nàng sẽ trở thành ánh sáng của Huyền Thiên Tông, khi ấy ông cho rằng nàng nói khoác, nghe tai này qua tai kia.
Giờ đây, tiểu nha đầu đâu chỉ là ánh sáng của Huyền Thiên Tông, nàng sắp trở thành ánh sáng của Nhân tộc đến nơi rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhóm các “lãnh đạo cấp cao” của Huyền Thiên Tông đều có chung một niềm tự hào, ánh mắt họ nhìn Phượng Khê sáng lấp lánh như nhìn linh thạch vậy.
Nhìn thế nào cũng thấy thích!
Phượng Khê khiêm tốn đáp lại vài câu, sau đó thả mười hai con linh thú cấp Địa và Thôn Hỏa Hưu ra ngoài.
Lại lần nữa khiến mọi người chấn động.
Sau đó, Tiêu Bách Đạo kể chuyện Quân Văn ngộ đạo.
Nhóm các “lãnh đạo cấp cao” không có phản ứng gì, chỉ chúc mừng qua loa cho có lệ.
Quân Văn: “…”
Mọi người đối xử bất công như thế, thật sự tốt ư?
Cũng may đại sư huynh Giang Tịch còn thật lòng thật dạ khen hắn vài câu, khiến trái tim tràn ngập vết thương của hắn được an ủi đôi phần.
Đêm đó, Phượng Khê tìm tới sân viện của Tiêu Bách Đạo, gọi cả Giang Tịch và Quân Văn cùng tới.
Nàng lấy ra hai viên Tích Hỏa Châu đưa cho Tiêu Bách Đạo và Giang Tịch.
Tuy trước đó Thôn Hỏa Hưu chỉ cho Phượng Khê ba viên Tích Hỏa Châu, nhưng sau khi ký khế ước, nó lại bị Phượng Khê lừa thêm hai viên nữa.
Thôn Hỏa Hưu khóc không ra nước mắt.
Nhưng nghĩ đến việc sau khi ký khế ước với Phượng Khê, nó đã được ngắm nhìn phồn hoa của nhân gian, đặc biệt còn được chơi đùa một cách vui vẻ với hạc cánh dài, tâm trạng nó lại trở nên xán lạn!
Cuộc sống hiện tại có ý nghĩa hơn trước kia nhiều!
Nàng thích thì cho nàng vậy!
Cùng lắm nó khóc thêm vài lần là được chứ gì!
Tiêu Bách Đạo còn đỡ, Giang Tịch thì ngại không dám nhận, cảm thấy bản thân đã để tiểu sư muội phải thua thiệt quá nhiều.
Phượng Khê cười nói: “Đại sư huynh, chúng ta là sư huynh muội ruột đó, huynh để tâm mấy chuyện này chẳng phải quá khách khí rồi ư? Vả lại, tu vi của muội thấp, về sau còn phải trông cậy huynh bảo vệ muội nữa mà!”
Nghe nàng nói vậy, Giang Tịch mới nhận lấy Tích Hỏa Châu.
Phượng Khê lại kể chuyện chim béo là Phượng Hoàng nhỏ cho Tiêu Bách Đạo nghe.
Ban đầu Tiêu Bách Đạo còn nửa tin nửa ngờ, mãi đến khi chim béo cất giọng mềm mại: “Tiểu Hoàng Hoàng kính cẩn bái kiến sư ngoại công và sư cữu cữu ạ!”
Từ khi biết Phượng Khê đặt tên cho quả cầu đen là Hỗn Cầu, chim béo bèn chủ động đặt cho mình cái tên Tiểu Hoàng Hoàng.
Không cho mẫu thân nó phát huy kỹ năng đặt tên âm vô cùng.
Phượng Khê cũng lười sửa đúng xưng hô của nó! Muốn gọi thế nào thì gọi đi! Mệt!