Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Chương 117



Đầu tiên Tiêu Bách Đạo kinh ngạc đến độ trợn mắt, há hốc mồm, ngay sau đó là vẻ mừng rỡ không khép được miệng: đồ nhi của ông quả là con cưng của điềm lành!

Hai thầy trò tiếp tục trò chuyện trong chốc lát, Phượng Khê nói: “Sư phụ, con đã bói cho bản thân một quẻ rồi. Đời này con có chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, lớn có, nhỏ có, nhưng lần nào cũng có thể gặp dữ hóa lành.”

“Vì thế, nếu sau này ngài nghe tin con đã xảy ra chuyện gì, thì cũng đừng để trong lòng. Chắc chắn con sẽ lại tung tăng nhảy nhót xuất hiện trước mặt ngài.”

“Không chỉ mỗi con thôi đâu, ngay cả các sư huynh con cũng bói luôn rồi. Tuổi thọ của họ còn dài hơn rùa ấy chứ, căn bản sẽ không xảy ra chuyện lớn gì. Vì thế, ngài cứ yên tâm, gặp chuyện gì cũng đừng để trong lòng, nếu không bọn con còn phải lo lắng ngược cho ngài.”

Phượng Khê thật sự lo lắng Tiêu Bách Đạo suy nghĩ, âu phiền quá độ. Dẫu sao trong cốt truyện nguyên tác, sau khi năm đồ đệ xảy ra chuyện, cơ thể ông bèn sụp đổ.

Quân Văn cũng khuyên nhủ theo: “Sư phụ, tiểu sư muội nói đúng đó. Sau này ngài đừng lo nghĩ linh tinh nữa, chắc chắn bọn con sẽ luôn bình an. Lần này khi ngã xuống địa hỏa con chẳng lo lắng gì cả, vì chỉ cần có tiểu sư muội ở đó, chắc chắn sẽ chẳng có chuyện gì.”

Giang Tịch cũng góp lời khuyên nhủ.

Tiêu Bách Đạo vui mừng gật đầu: “Đều do vi sư quan tâm quá hóa loạn, về sau sẽ không như thế nữa.”

Phượng Khê vẫn không yên tâm, nàng quyết định sau này mỗi lần đi thỉnh an đều lải nhải dặn đi dặn lại. Nghe trong thời gian dài, chắc chắn khả năng chịu đựng của Tiêu Bách Đạo sẽ trở nên mạnh mẽ thôi.

Tiêu Bách Đạo còn nói thêm: “Đúng rồi, vừa hay sư phụ có tin tức muốn báo cho các con đây. Do ba tông môn kia đều có đệ tử thân truyền bị thương chưa khỏi, nên cuộc tỷ thí giữa bốn tông môn lớn bị dời lại nửa năm. Thời gian này các con phải tập trung tu luyện, đừng quan tâm đến chuyện tỷ thí nữa.”

Mấy người Phượng Khê đã sớm đoán được chuyện này. Không nói người khác, chỉ riêng Hình Vu, thoạt trông đã có thể nhảy nhót tung tăng đó, nhưng thật ra vết thương vẫn chưa lành hẳn, không thể sử dụng quá nhiều linh lực.

Mấy ngày sau đó, Phượng Khê đều dành phần lớn thời gian cho việc tu luyện.

Trừ mỗi sáng thỉnh an Tiêu Bách Đạo, thì thi thoảng nàng mới đi thăm những con linh thú non kia.

À, nàng còn đến tìm Kim Mao Toan Nghê, kể chuyện bản thân dạy dỗ Già Thiên Cuồng Hống cho nó nghe.

Ấn tượng của Kim Mao Toan Nghê dành cho Phượng Khê lập tức tăng vọt.

Tăng đến mức nào á? Đến mức dẫu hiện tại Phượng Khê bảo nó hiến m.á.u, nó sẽ chủ động dâng thêm vài chậu, tránh cho Phượng Khê không đủ dùng!

Chỉ chớp mắt mà hai tháng nữa lại trôi qua, Phượng Khê phát hiện việc tu luyện của bản thân đã rơi vào trạng thái bình cảnh.

Bất kể nàng tu luyện thế nào, thì kinh mạch và bốn loại linh căn của nàng đều không xảy ra bất cứ thay đổi gì.

Nàng cảm thấy bản thân nên điều chỉnh một chút.

Vì thế, nàng dành phần lớn thời gian để luyện kiếm.

Tuy thanh kiếm gỗ vẫn giữ dáng vẻ nửa sống nửa c.h.ế.t kia, nhưng Phượng Khê đã dựa vào tốc độ của bản thân, tăng tốc độ thanh kiếm lên vài lần.

Hôm nay, Phượng Khê tới rủ Quân Văn luyện kiếm cùng mình.

Quân Văn kinh ngạc không thôi, sao tốc độ kiếm của tiểu sư muội lại nhanh thế?

Chẳng lẽ thanh kiếm gỗ này nghĩ thông rồi?

Trong lúc nghỉ giải lao, Quân Văn thuận miệng nói: “Tiểu sư muội, ta thấy muội luyện bộ Huyền Thiên Kiếm pháp này cũng khá thành thục rồi đó. Muội thử cân nhắc xem có nên luyện một tuyệt chiêu không?”

Tuyệt chiêu là chiêu thức mà tự bản thân người luyện ngộ ra, thông qua sự am hiểu đối với bộ kiếm pháp, người khác không giúp gì được.

Chuyện này phải xem ngộ tính, có người ngộ ra tuyệt chiêu với uy lực cực kỳ mạnh mẽ, có người lại ngộ ra tuyệt chiêu thường thường.

Nhưng xét về tổng thể, thì chắc chắn sẽ có uy lực mạnh hơn chiêu thức bình thường. Đồng nghĩa với việc, lượng linh lực phải tiêu hao cũng nhiều hơn, không dễ dàng sử dụng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Phượng Khê không phải buồn phiền về vấn đề này.

Cách tu luyện của nàng và mọi người khác nhau. Nàng có thể bổ sung linh lực từ thế giới bên ngoài bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào; vì thế, nàng có thể tùy tiện sử dụng tuyệt chiêu, không giới hạn số lần.

Nếu Quân Văn không nhắc tới, thì nàng thật sự quên mất chuyện tuyệt chiêu này.

Vì thế, từ hôm nay trở đi, nàng bèn bắt đầu nghiền ngẫm tuyệt chiêu.

Nàng còn cố ý quan sát tuyệt chiêu của những người khác.

Tuyệt chiêu của Quân Văn là “vạn kiếm hợp nhất”. Sau khi sử dụng, linh lực của hắn sẽ hóa thành một thanh kiếm từ trên trời giáng xuống, lực công kích tăng gấp ba lần.

Tuyệt chiêu của Giang Tịch là “thiên la địa võng”. Sau khi sử dụng, linh lực của huynh ấy sẽ hóa thành một tấm lưới bao trùm kẻ địch, tuy lực công kích chỉ tăng gấp hai, nhưng phạm vi công kích lại tăng gấp ba.

Tuyệt chiêu của mỗi người mỗi khác, nhưng nhìn chung, hoặc có thể mở rộng phạm vi linh lực công kích, hoặc sẽ tăng tốc độ và lực công kích.

Phượng Khê suy nghĩ bảy ngày bảy đêm, cuối cùng cũng ngộ ra tuyệt chiêu của mình.

Nàng tung ta tung tăng chạy tới khoe với Giang Tịch, tiện thể luận bàn luôn.

Về phần vì sao không tìm Quân Văn á? Bởi con hàng này cảm thấy tuyệt chiêu của bản thân có uy lực quá lớn, Quân Văn không chống đỡ nổi.

Quân Văn: “…”

Hắn, một Trúc Cơ tầng bốn trung kỳ, lại không chịu nổi một chiêu của nàng ư?

Hắn sẽ chống mắt lên xem, tuyệt chiêu của nàng là gì!

Giang Tịch cũng cực kỳ tò mò, huynh ấy bắt đầu luyện tập với Phượng Khê.

Tuy Giang Tịch đã áp chế tu vi, nhưng dẫu sao huynh ấy cũng là Kim Đan trung kỳ, nên chỉ chốc lát sau, Phượng Khê đã rơi vào thế yếu.

Con hàng này nở nụ cười gian: “Đại sư huynh, muội sắp tung tuyệt chiêu rồi, huynh cẩn thận chút nhé.”

Giang Tịch đề cao cảnh giác, kết quả, linh lực của Phượng Khê biến thành một chữ… “Quỳ” thật to!

Giang Tịch: “…”

Cái quái gì thế này?

Giây tiếp theo, toàn bộ chữ “quỳ” gồm mười ba nét hóa thành hình một bàn tay, đập về phía Giang Tịch.

Phần lớn uy lực đều dồn về phía khuỷu chân.

Nên một khi bị đập trúng, chắc chắn huynh ấy sẽ phải quỳ xuống!

Tuy Giang Tịch có hơi thoáng ngẩn ra vì kinh ngạc, nhưng tu vi của huynh ấy vẫn còn đó, có thể né tránh một cách nhẹ nhàng.

Chứ nếu đổi thành một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, sợ rằng khó mà tránh được.

Huynh ấy vừa định bình luận hai câu, thì Phượng Khê lại lần nữa vung kiếm, chữ “quỳ” lại lần nữa xuất hiện.

Mười ba nét lại lần nữa hóa thành bàn tay, đập về phía Giang Tịch.

Giang Tịch vừa né xong, linh lực của Phượng Khê lại tiếp tục biến thành chữ “quỳ”.

…..


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com