Sau khi thời gian đặt cược kết thúc, cuộc tỷ thí bắt đầu.
Một khi bắt đầu, chỉ khi một bên ngã khỏi võ đài hoặc nhận thua, thì trận đấu mới có thể kết thúc.
Thực lực của hai tuyển thủ ngang nhau, nên đấu suốt nửa canh giờ mới phân rõ thắng bại.
Tuyển thủ mặc áo đen thắng.
Quân Văn ôm ngực: “Tiểu sư muội, tim ta đau quá!”
Phượng Khê: “…”
Đúng lúc này, trọng tài trên võ đài cất giọng tuyên bố: “Nhậm Gia Hữu thắng, nhận được phần thưởng năm nghìn linh thạch của đài luận võ và hai vạn linh thạch từ tiền cược.”
Phượng Khê: “…?”
Thắng một trận là có thể nhận được nhiều tiền như thế ư? Cách kiếm tiền này còn hơn cả luyện đan và vẽ bùa nữa kìa!
Bởi luyện đan và vẽ bùa còn mất tiền vốn cơ mà!
Con hàng này có hơi động lòng.
Không chỉ nàng, mà Quân Văn cũng thế.
Giang Tịch lạnh mặt nói: “Sư đệ, sư muội, hai người dẹp ngay ý định đó cho ta. Nếu không ta sẽ lập tức xách các ngươi ra về.”
Phượng Khê và Quân Văn tụt hứng.
Vẻ mặt ủ rũ như cọng bún thiu.
Một lát sau, Phượng Khê nói: “Đại sư huynh, muội thấy bên kia có bán nước ép linh quả và bánh cốm gạo, muội qua đó mua chút nhé.”
Giang Tịch không quá để ý, khẽ gật đầu: “Đi nhanh về nhanh đấy.”
Phượng Khê khẽ chớp mắt ra hiệu cho Quân Văn.
Quân Văn lập tức hiểu ý.
Chắc chắn tiểu sư muội định lén chuồn đi đăng ký.
Hắn cũng muốn đi lắm!
Nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc như bị Tiêu Bách Đạo nhập của Giang Tịch, hắn không dám.
Thôi vậy, hắn sẽ ở lại yểm trợ cho tiểu sư muội.
Chẳng qua, trong lúc tỷ thí, chắc chắn tiểu sư muội sẽ dùng tuyệt chiêu cho xem. Tuyệt chiêu “quỳ” của nàng độc nhất vô nhị như thế, dù hiện tại có giấu diếm thân phận kỹ đến đâu, thì tương lai sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ.
Vừa nghĩ vậy, Quân Văn vừa bắt chuyện để đánh lạc hướng sự chú ý của Giang Tịch. Kết quả, mãi tới khi hai cuộc tỷ thí tiếp theo kết thúc, Giang Tịch mới nhớ tới Phượng Khê.
Ngay khi huynh ấy ngó nghiêng khắp nơi để tìm kiếm tiểu sư muội, thì trên đài xuất hiện hai tuyển thủ.
Tuy không nhìn rõ diện mạo, nhưng tuyển thủ mặc áo hồng có dáng người cực kỳ cường tráng, trông vô cùng hung hãn.
Trái ngược với hắn ta, tuyển thủ áo đen thấp lùn, gầy yếu như con gà con, tóc được búi thành búi nhỏ. Nhìn từ dáng đi, có vẻ như người này là một thiếu niên.
“Người mặc áo hồng tên là Hồng Đại Dũng, là một tán tu, tu vi đạt tới tầng ba kỳ Trúc Cơ.”
“Người mặc áo đen…”
Trọng tài thoáng dừng một lát, rồi mới tiếp tục nói: “Người mặc áo đen tên là Nữu Hỗ Lộc Cầu, cũng là một tán tu, tu vi đạt tới Luyện Khí đại viên mãn.”
Người xem dưới đài bàn tán xôn xao.
Nữu Hỗ Lộc Cầu á?
Cái tên quỷ quái gì thế này?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hơn nữa, một Luyện Khí đại viên mãn như “hắn” chạy tới khu vực của Trúc Cơ sơ kỳ là để tìm c.h.ế.t đấy à?
Nhìn tuyển thủ trên đài, Giang Tịch suýt thì tức nổ mũi.
Không cần đoán huynh ấy cũng thừa biết, người tên Cầu Cầu gì đó, chắc chắn là Phượng Khê!
Huynh ấy trợn mắt lườm Quân Văn một cái sắc lẹm, rồi chăm chú quan sát trận đấu.
Quân Văn khẽ rụt cổ.
Hắn cảm thấy Giang Tịch lo quá hóa loạn (ngu). Đến cả huynh ấy còn bị tiểu sư muội hành lên hành xuống, thì một Trúc Cơ sơ kỳ nhỏ nhoi là cái thá gì?
Chẳng phải là thắng dễ như trở bàn tay ư?
Vừa có thể kiếm tiền vừa có thể tích lũy kinh nghiệm thực chiến, một công đôi việc còn gì!
Lúc này, Hồng Đại Dũng trên võ đài bắt đầu phát biểu: “Các vị, không cần ta nhiều lời, chắc các vị cũng biết kết quả của trận đấu này rồi nhỉ? Với cơ thể nhỏ bé đó của “hắn”, ta chỉ cần dùng hai ngón tay đã có thể bóp c.h.ế.t. Huống chi, tu vi của “hắn” mới chỉ đạt tới Luyện Khí đại viên mãn, kém xa tu vi của ta, tỷ thí với ta chẳng khác gì tự tìm đường c.h.ế.t.”
“Các người nói xem, lát nữa ta nên vặn tay hay vặn chân “hắn” trước đây? Há há há!”
Đến lượt Nữu Hỗ Lộc Cầu phát biểu, “hắn” cất giọng nghẹn ngào: “Ta cũng bị ép đến đường cùng thôi, các ca ca trong nhà bị bệnh, cần tiền gấp để mua thuốc.”
Giang Tịch: “…”
Quân Văn: “…”
Người xem nhao nhao đặt cược cho tuyển thủ áo hồng, không có bất cứ ai đặt cược tuyển thủ áo đen cả.
Đùa à, nhìn dáng vẻ gầy nhom của “hắn”, chưa cần đấu đã biết thua chắc rồi, có kẻ ngốc mới cược cho “hắn”.
Tiểu nhị phụ trách ghi cược cũng nghĩ vậy.
Sau đó, hắn ta nghe ai đó quát lớn: “Ta cược mười vạn linh thạch.”
Tiểu nhị: “…”
Đây chẳng phải tên keo kiệt cược mười linh thạch ở trận đầu đó ư?
Hắn bị điên hay bị ngu thế?
Sau đó, hắn ta lại nghe Giang Tịch hờ hững tiếp lời: “Ta cũng cược mười vạn linh thạch.”
Tiểu nhị: “…”
Ôi chao!
Một cặp coi tiền như rác!
Ban đầu, các cược thủ vốn cảm thấy tỷ lệ cược của trận này quá thấp, không có đồng lợi nhuận nào. Giờ đây thấy có hai kẻ ngốc cược tận hai mươi vạn linh thạch, lòng nhiệt tình của mọi người tăng vọt, nhao nhao đặt cược.
Kết quả khiến thời gian đặt cược kéo dài thêm một lát.
Trên võ đài, Hồng Đại Dũng kiêu ngạo đứng thẳng lưng, dáng vẻ nghênh ngang không ai bì nổi. Nữu Hỗ Lộc Cầu lại tỏ vẻ tuyệt vọng, “hắn” cúi gằm mặt, không nói một lời.
Đúng lúc này, trọng tài hô: “Cuộc tỷ thí bắt đầu!”
Nữu Hỗ Lộc Cầu chắp tay: “Vị tráng sĩ này, mỗi lần tỷ thí với người khác, ta đều có thói quen nhường đối phương ba chiêu. Ngươi ra tay trước đi.”
Hồng Đại Dũng bĩu môi tỏ vẻ khinh miệt: “Ngươi? Nhường ta ba chiêu á? Đùa đấy phỏng, bảo ta nhường ngươi ba chiêu còn nghe được!”
Nữu Hỗ Lộc Cầu sửng sốt: “Ngươi nói gì? Ngươi muốn nhường ta ba chiêu á?”
Hồng Đại Dũng: “…”
Ngươi nghe không hiểu tiếng người à?
Ta đang châm chọc ngươi, chứ không phải thật sự muốn nhường ngươi.
Chẳng qua vì thể diện, hắn ta vẫn gật đầu đáp: “Được rồi, nhìn cái dáng người gầy nhom như gà con của ngươi, ta nhường ngươi ba chiêu! Bắt đầu đi!”