Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Chương 170



Nghe vậy, Nữu Hỗ Lộc Cầu chậm rãi đưa tay kết ấn, linh lực hóa thành sợi dây đằng to cỡ kim thêu, tấn công về phía Hồng Đại Dũng.

Sự khinh bỉ trong mắt Hồng Đại Dũng lại càng nồng đậm hơn.

Vô dụng thế này mà cũng dám tỷ thí ở khu vực dành cho tu sĩ kỳ Trúc Cơ á!

Hắn ta không né tránh “kim thêu” của Nữu Hỗ Lộc Cầu mà tung chưởng đánh bay.

Dưới khán đài có một người trầm trồ khen ngợi: “Hay! Vị tráng sĩ áo hồng này lợi hại quá! Quả là thiên tài!”

Người xem nhao nhao nhìn về phía người khen, thì phát hiện đó là tên ngốc đã đặt cược cho tuyển thủ áo đen.

Sao hắn lại khen tuyển thủ áo hồng đánh hay?

Đừng bảo hắn đặt cược sai đối tượng rồi đấy nhé?

Chẳng qua, hiện tại chẳng ai có tâm trạng mà quan tâm tới chuyện này, họ cũng sôi nổi khen ngợi theo.

Nghe những lời khen nhiệt tình phía dưới, Hồng Đại Dũng không khỏi cảm thấy lâng lâng.

Lúc này, Nữu Hỗ Lộc Cầu tung chiêu thứ hai.

Một ngón nến cháy rực lao vút về phía mặt hắn ta.

Hồng Đại Dũng cảm thấy bản thân chỉ cần nhổ một ngụm nước miếng là có thể dập tắt ngọn nến này.

Thế nên, hắn ta vẫn không né tránh, mà tung chưởng đánh bay.

Tiếng khen ngợi phía dưới lại càng vang dội hơn.

Hồng Đại Đũng thậm chí đã bắt đầu ước lượng xem sau trận này bản thân sẽ kiếm được bao nhiêu linh thạch.

Đúng lúc này, đôi tay của Nữu Hỗ Lộc Cầu ở phía đối diện nhanh chóng kết ấn, một quả cầu lửa lớn cỡ cối xay lao về phía hắn ta.

Nếu là ngày thường, Hồng Đại Dũng sẽ có thể né tránh, hoặc trực tiếp vung kiếm đánh tan.

Nhưng ban nãy vì mải thể hiện, hắn ta quên lấy phi kiếm ra. Nên khi hắn ta vất vả lắm mới nghiêng đầu né được, thì quả cầu lửa lại đập trúng người hắn ta.

Ngọn lửa lập tức bùng lên, chiếu sáng gương mặt nhỏ nhắn, tham tiền của Nữu Hỗ Lộc Cầu.

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Nữu Hỗ Lộc Cầu xông về phía hắn ta, nhấc chân đá hắn ta khỏi võ đài.

Người xem xôn xao, người của đài luận võ vội vàng chạy tới giúp Hồng Đại Dũng dập lửa.

Hồng Đại Dũng vừa thẹn vừa bực, hắn ta chỉ vào Nữu Hỗ Lộc Cầu đang vờ vịt ủ rũ: “Ngươi, ngươi không nói võ đức.”

Nữu Hỗ Lộc Cầu gật đầu: “Ừ!”

Hồng Đại Dũng vốn bị bỏng rất nặng, giờ cộng thêm “lửa giận công tâm”, hắn ta trực tiếp tức đến ngất đi.

Phượng - Nữu Hỗ Lộc Cầu - Khê: “…”

Chỉ mới thế đã ngất rồi á?

Tố chất tâm lý của người trong giới tu tiên chẳng ra gì cả!

Trong thần thức của nàng vang lên một tràng nịnh nọt của quả cầu đen: “Chủ nhân, ngươi lợi hại quá đi thôi! Sự bội phục của ta dành cho ngươi như nước sông cuồn cuộn…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Giờ đây tâm trạng của Phượng Khê cực kỳ tốt đẹp, nàng thuận miệng khích lệ nó vài câu.

Quả cầu đen đắc ý đến độ suýt thì biến thành quả cầu hồng.

Quả nhiên, nó mới là đứa được chủ nhân yêu thương nhất!

Nếu không thì vì sao chủ nhân không đặt tên là Nữu Hỗ Lộc Điểu, Nữu Hỗ Lộc Miêu hay Nữu Hỗ Lộc Kỳ, mà lại đặt tên là Nữu Hỗ Lộc Cầu?

Bởi vì tình yêu của chủ nhân dành cho nó là sâu đậm nhất chứ sao!

Nó mới là miếng thịt đầu tim của chủ nhân!

Dưới võ đài, Quân Văn đưa tay che miệng cười trộm. Hắn lấy bùa truyền tin ra, lải nhải với Giang Tịch: “Ôi, đại sư huynh, huynh thấy sao? Đệ đã nói là tiểu sư muội thắng chắc mà!”

“Huynh thấy không, chỉ mới dùng ba chiêu, à không, bốn chiêu chứ, mà đã thắng đẹp như thế rồi.”

“Ban nãy có khá nhiều tên ngốc đặt cược, lần này chúng ta kiếm bộn rồi.”

“...”

Đúng lúc này, trọng tài lớn giọng tuyên bố: “Tuyển thủ áo đen - Nữu Hỗ Lộc Cầu thắng! Phần thưởng nhận được là năm nghìn linh thạch từ đài luận võ và một trăm ba mươi ba nghìn năm trăm linh thạch từ tiền cược.”

Hắn ta vừa dứt lời, người xem lập tức bùng nổ.

Không ngờ tên Cầu gì đó này lại được chia nhiều tiền cược như thế!

Nhưng cũng đúng thôi, trừ hai người đặt cược cho nàng ra, thì hầu hết mọi người đều đặt cược cho tuyển thủ áo hồng, nên xác suất được chia tất nhiên cũng cao rồi.

Chắc chắn hai người đặt cược kia còn được chia nhiều hơn.

Lúc này, Quân Văn sắp cười thành kẻ ngốc đến nơi.

Trận này hắn thắng hơn bốn mươi vạn linh thạch, trừ tiến vốn thì lời tận hơn ba mươi vạn.

Ngay cả Giang Tịch - người luôn trầm ổn cũng không thể giữ nổi bình tĩnh.

Đời này huynh ấy chưa từng giàu như thế bao giờ.

Số tiền này là nhờ tiểu sư muội mà có, đợi lát nữa huynh ấy sẽ giao lại cho nàng, để thống nhất phân chia.

Giang Tịch cảm thấy chuyện quan trọng nhất bây giờ là kéo Phượng Khê xuống khỏi võ đài.

Chẳng qua từ quy luật của những trận trước, thì có vẻ như mỗi người chỉ có thể đấu một trận.

Nàng không muốn xuống cũng phải xuống thôi.

Phượng Khê cũng nghĩ vậy, khi nàng ôm theo tâm trạng đắc ý định xuống khỏi võ đài, thì bị trọng tài cất tiếng gọi lại: “Cầu gì đó ơi, chờ lát đã!”

Không phải trọng tài không tôn trọng tuyển thủ, mà vì trong lúc sốt ruột, ông ta nhất thời không nhớ rõ cái tên Nữu Hỗ Lộc Cầu.

Phượng Khê nhìn về phía ông ta với ánh mắt khó hiểu: “Có chuyện gì?”

Trọng tài đáp: “Vị tuyển thủ này, quản sự ở hậu trường vừa gửi lời nhắn, nói có vài tuyển thủ muốn khiêu chiến với ngươi. Ngươi có muốn ứng chiến không?”

Phượng Khê không nghĩ mà đáp ngay: “Không, ta mệt rồi.”

Đùa à, tiền đã tới tay rồi, ai rảnh mà chơi với họ nữa.

Lỡ bị lộ, thì chẳng phải thiết lập “tấm gương của Nhân tộc” của nàng sẽ sụp đổ ư?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com