Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Chương 171



Trọng tài thoáng thất vọng: “Được rồi. Vốn ta còn định giới thiệu với ngươi về phần thưởng của chuỗi thắng, nếu ngươi đã không có hứng thú thì thôi vậy.”

Phượng Khê: “Bây giờ ta cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi.”

Trọng tài: “…”

“Phần thưởng của chuỗi thắng cực kỳ phong phú. Thắng hai trận liên tiếp sẽ nhận được hai vạn linh thạch. Thắng ba trận liên tiếp sẽ nhận được năm vạn linh thạch. Thắng bốn trận liên tiếp sẽ nhận được mười vạn linh thạch. Thắng năm trận liên tiếp sẽ nhận được hai mươi vạn linh thạch…”

Phượng Khê có muốn đấu không?

Tất nhiên là có!

Nào có ai chê linh thạch đâu cơ chứ!

Nhưng hiện tại có một vấn đề khiến nàng cực kỳ khó xử.

Nàng không muốn bị nhận ra, sợ làm hỏng hình tượng “tấm gương của Nhân tộc”.

Nên không thể sử dụng tuyệt chiêu chữ “quỳ” được.

Vì thế nàng bị hạn chế khá nhiều.

Nếu nàng có thể phân thân thành hai thì tốt, một vờ vịt làm tấm gương của Nhân tộc, một mặt dày mày dạn kiếm tiền cho sư phụ.

Chờ đã!

Phân thành hai?

Ý!

Nàng chia đôi chữ “quỳ” ra chẳng phải được rồi ư?

Lấy chữ “chân*” là được rồi!

*Trong tiếng Trung, quỳ là 跪 [ɡuì - quỵ] được tạo thành từ bộ 足 [zú - túc - chân] và bộ 危 [wēi - nguy].

Vẫn không được, tuyệt chiêu bằng chữ này vẫn mang tính nhận diện cao quá!

Suy nghĩ một lát, hai mắt nàng sáng rực lên!

Có rồi!

Nàng sẽ biến chữ “chân” thành hình… bàn chân.

Ai tới, nàng sẽ đá bay người đó!

Tuy uy lực sẽ giảm đi đáng kể, nhưng làm vậy sẽ chẳng ai nghi ngờ đến đầu nàng cả.

Về thanh mộc kiếm á, hí hí, ban nãy trong lúc chờ lên võ đài, nàng đã sơn cho nó một tầng sơn đen, bây giờ thoạt trông nó giống hệt một thanh kiếm sắt.

Lúc này, trọng tài hỏi nàng: “Nữu Hỗ Lộc Cầu, người suy xét thế nào rồi? Có ứng chiến không?”

Phượng Khê gật đầu: “Có chứ! Ta ứng chiến không phải vì tiền, mà vì không muốn các tuyển chủ đã khiêu chiến ta cảm thấy thất vọng.”

Trọng tài: “…”

“Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, nếu ứng chiến, ngươi không thể bỏ giở giữa chừng, phải đánh đến khi có người đánh bại ngươi mới được dừng.”

Phượng Khê gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Giang Tịch chỉ hận không thể xông lên võ đài kéo nàng xuống.

Tuy tiểu sư muội có tài thật, nhưng đao kiếm không có mắt, lỡ nàng bị thương thì sao?

Lúc này, một tuyển thủ khoác áo hồng nhảy lên võ đài.

Trọng tài giới thiệu: “Tuyển thủ mặc áo hồng tên là Quách Lập Uy, là một tán tu, tu vi tầng ba kỳ Trúc Cơ.”

Quách Lập Uy chắp tay nói với người xem phía dưới: “Các vị, ban nãy tên Nữu Hỗ Lộc Cầu này thắng thế nào, ta tin mọi người cũng nhìn thấy rồi. Chẳng qua là nhờ vị huynh đệ kia rộng lượng, nên mới để “hắn” lợi dụng sơ hở. Ván này, ta nhất định sẽ thắng!”

Người xem phía dưới cũng nghĩ vậy.

Trận trước tên Cầu gì đó chỉ ăn may thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trận này sẽ thua chắc cho xem!

Vì thế, mọi người vẫn đặt cược cho tuyển thủ áo hồng.

Chẳng qua cũng có vài người do dự đặt cược cho tên áo đen, nhưng tiền cược không lớn.

Quân Văn hào phóng cược toàn bộ số linh thạch trong tay.

Hắn tới đây đâu phải để đặt cược, hắn tới là để kiếm tiền!

Giang Tịch cũng vậy.

Huynh ấy chỉ lo Phượng Khê sẽ bị thương, chứ chưa hề lo nàng sẽ thua.

Không thể không nói, hai sư huynh đệ này đã tin tưởng mù quáng vào Phượng Khê.

---

Sau khi thời gian đặt cược kết thúc, Quách Lập Uy rút kinh nghiệm từ vị huynh đệ ở trận trước, lập tức tung chiêu.

Phượng Khê chật vật né tránh, sau đó rút kiếm gỗ ra.

Quách Lập Uy và người xem đồng thời ngẩn người.

Thanh kiếm đen sì thế kia, chẳng lẽ là kiếm sắt bình thường?

Tên Nữu Hỗ Lộc Cầu này nghèo thật đấy!

Cũng đúng, nếu không phải nghèo đến điên, thì sao một Luyện Khí đại viên mãn như nàng lại chạy đến khu luận võ của Trúc Cơ cơ chứ?

Phượng Khê chơi xấu.

Nàng không sử dụng kiếm pháp của Huyền Thiên Tông, cũng không dùng kiếm pháp mà bản thân đã cải tiến, mà sử dụng kiếm pháp của… Hỗn Nguyên Tông.

Tốt xấu gì nguyên chủ cũng sống ở Hỗn Nguyên Tông một thời gian dài, tất nhiên sẽ biết kiếm pháp của Hỗn Nguyên Tông rồi.

Dù nguyên chủ không biết, thì Phượng Khê cũng có thể nhìn bầu vẽ gáo, mô phỏng được đôi chút.

Quân Văn dưới sân khấu bật cười thành tiếng.

Trong cái nghề “thất đức” này, Phượng Khê mà tự xưng thứ hai thì không ai dám nhận số một!

Giang Tịch cũng dở khóc dở cười.

Đến lúc này rồi tiểu sư muội vẫn không quên hố Hỗn Nguyên Tông một phen, đúng là cạn lời.

Nhưng trước sau gì cũng phải dùng tuyệt chiêu kia mà, không biết nàng định làm thế nào nữa!

Trên đời này, làm gì có người thứ hai sử dụng tuyệt chiêu chữ “quỳ”.

---

Tuy đã rút kinh nghiệm từ vị huynh đệ ở trận trước, nhưng Quách Lập Uy vẫn quá khinh thường Phượng Khê.

Nhất là khi nhìn thấy Phượng Khê chỉ có sức phòng thủ mà không có sức đánh trả, hắn ta càng cảm thấy bản thân đã nắm chắc thắng lợi.

Hắn ta chẳng hề nhận ra, Phượng Khê đang từng bước ép hắn ta đến mép võ đài.

Đột nhiên, tốc độ vung kiếm của Phượng Khê tăng vọt, nàng khéo léo lách mình né tránh phi kiếm của Quách Lập Uy, rồi đ.â.m thẳng về phía yết hầu của hắn ta.

Quách Lập Uy vô thức lùi về sau, kết quả dẫm hụt, ngã khỏi võ đài.

Quách Lập Uy ngơ người.

Hắn ta thua ư?

Sao hắn ta lại thua cho được?

Rõ ràng hắn ta vẫn luôn chiếm thế thượng phong kia mà?

Đừng nói hắn ta, ngay cả khán giả cũng ngu người.

Có rất nhiều người vẫn duy trì tư thế giơ tay cổ vũ…


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com