Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Chương 321



Phượng Khê dịu giọng lại: “Tứ sư huynh, tuy muội có hơi nặng lời, nhưng đó đều là những lời từ tận đáy lòng muội. Khi huynh suy nghĩ bất cứ chuyện gì, có thể nghĩ rộng, nghĩ thoáng chút không? Cứ nghĩ nhiều đến sư phụ già đáng kính của huynh là được! Dù có xảy ra chuyện lớn bằng trời, thì cũng có sư phụ gánh giúp huynh kia mà!”

“Hay huynh cho rằng, chỉ cần đám người nhà Hoàng Phủ tìm đến, là sư phụ sẽ không quan tâm đến ý nguyện của huynh mà ép huynh đi theo họ? Huyng tưởng chỉ cần nhà Hoàng Phủ tạo áp lực, là sư phụ ta sẽ phải thỏa hiệp chắc?”

“Vậy thì huynh thật sự chẳng hiểu sư phụ gì cả. Đối với sư phụ, huynh còn quan trọng hơn mạng của người nhiều. Sao có thể vứt bỏ huynh được? Những lời huynh vừa nói, chẳng khác gì đ.â.m thẳng vào trái tim sư phụ! Huynh bất hiếu quá thể!”

Thật ra Tiêu Bách Đạo vốn chẳng cảm thấy gì đâu, nhưng khi nghe tiểu đồ đệ nói vậy, ông vô thức cảm thấy chóp mũi mình chua xót.

Suýt thì bật khóc thành tiếng.

Nhìn thấy gương mặt Tiêu Bách Đạo tràn ngập nước mắt, Cảnh Viêm vung tay tát bản thân một cái thật mạnh.

“Sư phụ ơi, con xin lỗi người, con biết sai rồi.”

Tiêu Bách Đạo đỡ huynh ấy đứng dậy: “Sư phụ biết con là đứa trẻ ngoan. Nhưng tiểu sư muội con nói đúng đó, về sau, dù gặp chuyện gì cũng đừng nghĩ theo hướng tiêu cực, phải chia sẻ với mọi người. Vạn sư đều có sư phụ chống, đừng sợ nhé!”

Cuối cùng Cảnh Viêm cũng không thể kiềm chế nữa, bật khóc.

Ban đầu chỉ là tiếng nức nở nghẹn ngào, nhưng về sau là gào rống thật to.

Đám người Giang Tịch cũng lẳng lặng rơi nước mắt.

Riêng Hình Vu là khóc thành tiếng, tiếng khóc sắp sánh ngang Cảnh Viêm đến nơi.

Quân Văn: “…”

Gã có thể nhìn nhận rõ vị trí của mình một xíu không?

Sư đồ người ta khóc, gã chen vào làm gì?

Đồ đáng ghét!

Cả đám người đều thút thít nỉ non, chỉ riêng Phượng Khê đứng cười tủm tỉm: “Khóc đi, khóc ra được là tốt rồi. Thi thoảng khóc lóc một tí cũng đáng yêu mà!”

Mọi người: “…”

Cảnh Viêm không khóc nổi nữa.

Những người khác cũng không khóc nổi nữa.

Lúc bấy giờ, Phượng Khê mới nghiêm mặt nói: “Tứ sư huynh, những cảm xúc như sợ hãi hay tự trách đều cực kỳ vô dụng, việc huynh cần làm bây giờ là tập trung tu luyện. Đợi đến khi huynh có thành tựu nhất định, nhà Hoàng Phủ chỉ có thể ngước nhìn huynh, vội vàng lấy lòng huynh.”

“Những chuyện huynh đang lo lắng ở thời điểm hiện tại, chỉ là trò cười trong mắt người ta mà thôi.”

“Đúng là thực lực của Bắc Vực yếu hơn Nam Vực thật, nhưng càng như vậy, chúng ta mới càng phải cố gắng gấp bội.”

“Ngoài ra, huynh không cần lo lắng nhà Hoàng Phủ đến gây rắc rối, tên ngu xuẩn Lương Tam Quý kia đã chủ động dâng nhược điểm cho chúng ta, vậy chúng ta cáo trạng trước đi! Khụ khụ, dùng từ sai rồi, chúng ta phải tới tìm họ để đòi lời giải thích.”

“Nam Vực có bốn gia tộc lớn, chắc chắn ba gia tộc khác sẽ không bỏ qua cơ hội bỏ đá xuống giếng đâu, khi đó, nhà Hoàng Phủ sẽ chẳng còn thời gian và sức lực đến gây rắc rối cho chúng ta nữa. Vì vậy, huynh cứ yên tâm tu luyện đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nỗi lo lắng của Cảnh Viêm cuối cùng cũng được thả lỏng, chính sự ấm áp của các đồng môn đã xua đi những lo được lo mất trong lòng huynh ấy.

Lúc này, Tiêu Bách Đạo dùng bùa truyền tin, kể chuyện vừa xảy ra cho ba người Bách Lý Mộ Trần.

Họ cũng tức điên người.

Chỉ là một nô tài mà cũng dám lớn lối đến thế, chứng tỏ người Nam Vực cực kỳ coi khinh người Bắc Vực.

Sau khi bàn bạc, bốn chưởng môn quyết định ghi lại từ đầu tới cuối chuyện này, để tố cáo Nam Vực.

Họ gửi bức thư tố cáo đó đến Liên minh Nam Vực, yêu cầu nhất định phải phạt nặng Lương Tam Quý và đồng lõa…

Phượng Khê không tham gia vào mấy chuyện đó, nàng tranh thủ tu luyện, phần lớn thời gian còn lại thì dành hết cho Kim Mao Toan Nghê.

Sau khi Kim Mao Toan Nghê bị thương nặng, tu vi tụt thẳng xuống kỳ Luyện Khí.

Phượng Khê phải lấy cả đống bảo vật ra bồi bổ cho nó, còn không quên nhắc nhỏ nó chăm chỉ tu luyện.

Thật ra, hiện tại do vết thương chưa lành, nên Kim Mao Toan Nghê đau đớn không thôi.

Ngồi không đã khó chịu rồi, chứ đừng nói tu luyện.

Nhưng đứng trước tình cảm tha thiết của Phượng Khê, nó cảm thấy nếu bản thân không tu luyện, thì đúng là bội tình bạc nghĩa.

Vì vậy, nó chỉ đành cố nén cơn đau, tu luyện cả ngày lẫn đêm.

Thành quả của sự nỗ lực đó cực kỳ nổi bật.

Chỉ độ một tháng sau, tu vi của nó đã tăng tới cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ rồi.

Cố gắng thêm một thời gian nữa, chắc chắn có thể quay về cảnh giới Hóa Thần, thậm chí tăng lên Hóa Thần hậu kỳ ấy chứ.

Chính điều này đã khiến Kim Mao Toan Nghê đắc ý và tự tin không thôi.

Do bị thương, nó được thoát khỏi sợi dích dày nặng, từ đó ngày ngày đi dạo khắp tông môn.

Mục đích là để nghe mọi người khen nó.

Phượng Khê cảm thấy nó quá thừa sức sống, bèn rút m.á.u nó cho đám linh thú cấp địa “ăn dặm”, ăn không hết thì mang đi làm mực vẽ bùa.

Thậm chí nàng còn có ý định đưa nó đến Ngự Thú Môn, để phát triển vài mối tình vượt chủng tộc nữa cơ…

Lúc bấy giờ, Kim Mao Toan Nghê mới chịu yên tĩnh.

Nó dốc lòng tu luyện, không dám la cà khắp nơi nữa.

Nó phải bảo vệ sự trong trắng của bản thân.

Không cho phép ai cướp đoạt.

Dù là ánh sáng của cuộc đời nó cũng không được!