Trong lòng quả cầu đen và chim béo tràn ngập sự ghen tị.
Nhãi ranh Kim Mao kia chỉ là người ngoài, nhưng chủ nhân lại dốc tim dốc phổi đối xử tốt với nó.
Ấy thế mà hai con linh sủng danh chính ngôn thuận là chúng đây, lại bị chủ nhân ngó lơ.
Nhất là chim béo.
Cách chim béo thăng cấp nhanh nhất là cắn nuốt hỏa tủy, nhưng đến cả vụn hỏa tủy, Phượng Khê cũng chẳng tìm cho nó.
Từ khi nở đến nay, viên hỏa tủy duy nhất nó được ăn, cũng là nhờ lừa gạt Thẩm Chỉ Lan mà có.
Thật ra không phải Phượng Khê không để tâm chuyện này, chủ yếu là do hỏa tủy thật sự rất hiếm, chỉ có thể gặp không thể cầu.
Nếu không vì muốn kiếm hỏa tủy cho chim béo, thì trước kia nàng đã chẳng nhận Thôn Hỏa Hưu làm linh sủng rồi.
Nói cũng trùng hợp, chỉ vài ngày sau khi chim béo ghen tị, Phượng Khê nhận được một tin tức.
Có người phát hiện ra hỏa tủy ở vùng giáp ranh giữa Nam Vực và Bắc Vực. Không chỉ vậy, bên trong còn có hỏa tủy vạn năm vô cùng quý hiếm.
Phượng Khê không thể ngồi yên được nữa.
Nàng phải đi nhập hàng thôi!
Chỉ cần vất vả chuyến này, là có thể kiếm đủ lương thực nhiều năm sau cho chim béo rồi.
Thế là, nàng lén lút đến tìm Tiêu Bách Đạo, chia sẻ ý tưởng của mình cho ông.
Tiêu Bách Đạo kiên quyết phản đối.
Vùng giáp ranh giữa Nam Vực và Bắc Vực vô cùng nguy hiểm, trừ một lối đi nhỏ hẹp do Nam Vực dùng trận pháp tạo ra, thì những địa phương khác đều đầy rẫy hiểm nguy.
Linh khí ở vùng giáp ranh không ổn định, nồng độ linh khí giữa hai vùng lãnh thổ không đồng đều.
Hơn thế nữa, nơi đó còn từng là chiến trường cổ xưa, thi thoảng sẽ xuất hiện một vài bí cảnh hung hiểm có ảnh hưởng cực lớn đối với thần thức của tu sĩ. Phần lớn người thoát khỏi bí cảnh đều phát điên.
Trừ bí cảnh, vùng giáp ranh còn xảy ra đủ loại chuyện ly kỳ, quái dị.
Điều khiến người ta khó hiểu là, người sở hữu tu vi càng cao, thì tỷ lệ gặp phải chuyện ly kỳ càng lớn.
Nếu không vì nguyên nhân đó, thì Nam Vực đã chẳng trì hoãn ý định xâm chiếm Bắc Vực hết năm này sang năm khác.
Vả lại, hỏa tủy vạn năm có sức hấp dẫn cực lớn, bất kể là người Nam Vực hay người Bắc Vực, thậm chí cả Ma tộc đều sẽ đổ xô tới. So với họ, chút tu vi của Phượng Khê chẳng nhằm nhò gì.
Thế nhưng, dù Tiêu Bách Đạo kiên quyết phản đối, Phượng Khê vẫn không chịu từ bỏ ý định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng thuyết phục bằng cả lý lẫn tình, cuối cùng còn dùng tới chiêu một khóc, hai nháo.
“Sư phụ, trước kia ngài vẫn luôn nói với con rằng thần thức của con quá yếu, phải tìm cơ hội rèn luyện. Bí cảnh ở vùng giáp ranh chẳng phải cơ hội tốt nhất để rèn luyện thần thức đấy ư?”
“Con biết ngài lo lắng cho sự an toàn của con, nhưng con là con cưng của Thiên Đạo, phúc lớn mạng lớn, chắc chắn sẽ bình an vô sự thôi. Vả lại, cẩn thận từng li từng tí, chưa chắc sẽ tránh được nguy hiểm đâu nhé. Chẳng nói đâu xa, ngay chuyện lần trước đây thôi, khi chúng ta đến vùng giáp ranh với Yểm tộc, dù đứng ngay dưới mí mắt ngài, con vẫn bị kéo tới thư viện Minh Nguyệt làm con rối kia mà.”
“Sư phụ, ngài quên con vơ vét được rất nhiều bảo bối giữ mạng ở Yểm tộc rồi à? Có chúng, con sẽ không sao đâu. Sư phụ, ngài để con đi đi mà. Con cầu xin ngài đó…”
Dù lý trí Tiêu Bách Đạo đinh ninh rằng không nên để nàng đi, nhưng dưới sự nũng nịu của nàng, ông vẫn ậm ừ đồng ý.
Chẳng qua, Phượng Khê không những đắc tội với nhà Hoàng Phủ, mà trong lúc vô tình còn đắc tội với người của thư viện Minh Nguyệt, nên ông cảm thấy nàng nên hóa trang, thay đổi diện mạo.
Chuyện này đơn giản, trước đó Phượng Khê đã luyện chế khá nhiều thuốc dịch dung, chỉ cần uống một viên là được.
Dù không thể qua mặt được những tu sĩ sở hữu tu vi từ kỳ Nguyên Anh trở lên, nhưng họ cũng chỉ có thể phát hiện ra nàng dịch dung, chứ không thể nhìn thấu diện mạo thật sự của nàng.
Từ khi đến Huyền Thiên Tông, nàng vẫn luôn ăn ngon ngủ kỹ, nên đã cao lên nhiều. Dù dáng người vẫn hơi gầy yếu, nhưng không còn giống que củi khô nữa.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, Phượng Khê tuyên bố bế quan, rồi đóng kín cửa sân viện.
Kết quả, ngay ngày nàng định lén chuồn ra ngoài, Quân Văn tìm tới.
“Tiểu sư muội, muội định tới vùng giáp ranh tìm hỏa tủy đúng không? Ta đi cùng muội!”
Phượng Khê: “… Ngũ sư huynh, huynh nghe tin đồn từ đâu thế?”
Quân Văn khẽ hếch cằm: “Tiểu sư muội, đúng là ta không thông minh bằng muội, nhưng đầu ta vẫn có não đấy nhé! Từ khi tin tức hỏa tủy lan truyền, cứ ba ngày hai bữa muội lại chạy đến sân viện của sư phụ, ta biết thừa là muội động lòng rồi, dù sao con chim Phượng Hoàng của muội còn cần có hỏa tủy để thăng cấp kia mà.”
“Hơn nữa, kiểu người sở hữu ngộ tính biến thái như muội còn cần bế quan ư? Chắc chắn trong chuyện này có điều gì mờ ám. Chắc chắn muội định lén chuồn đi lấy hỏa tủy!”
Phượng Khê: “…”
Xem ra từ nay về sau không nên coi thường bất cứ ai, kể cả tên ngốc.
Quân Văn nói tiếp: “Tiểu sư muội, muội đi một mình bất tiện lắm, đưa ta theo đảm bảo làm việc linh hoạt hơn nhiều.”
“Vả lại, chắc chắn lần này người Nam Vực cũng tới, nếu họ bày kiếm trận, ta cũng có thể quan sát một chút, biết đâu lại nghiên cứu ra thành quả, cống hiến cho Bắc Vực chúng ta thì sao. Dù tu vi của ta chẳng ra sao, nhưng ta nghe lời, còn chạy nhanh nữa. Quan trọng nhất là ta rất kín miệng, chắc chắn không tiết lộ ra ngoài.”
“Tiểu sư muội, hai ta là sư huynh muội ruột, muội có vứt bỏ ai cũng không thể vứt bỏ ta được…”
Phượng Khê có hơi cạn lời.
Nhưng nàng cảm thấy, đưa Quân Văn đi theo cũng được, không những có người đảm nhận một số công việc bẩn thỉu, mệt nhọc, mà còn có người gánh nồi thay.
Thế là, nàng gật đầu đồng ý.