Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Chương 323



Nhận được cái gật đầu của tiểu sư muội, Quân Văn cực kỳ hưng phấn.

Từ khi nổi tiếng đến nay, tiểu sư muội đi đâu cũng bị cả đống đuôi bám theo, hại hắn không có cơ hội “đánh lẻ” với nàng, lần này cuối cùng cũng chờ được rồi.

Phượng Khê báo cáo chuyện Quân Văn sẽ đi cùng mình cho Tiêu Bách Đạo.

Tiêu Bách Đạo gọi Quân Văn tới, căn dặn một hồi lâu.

Tóm tắt lại thì Phượng Khê rất yếu ớt, rất ngây thơ, thân là sư huynh, hắn phải có trách nhiệm bảo vệ nàng cho tốt.

Quân Văn thầm nghĩ: Sư phụ ơi là sư phụ, ngài phải chữa mắt đi thôi!

Đêm đó, dưới sự yểm hộ của Tiêu Bách Đạo, Phượng Khê và Quân Văn lợi dụng bóng đêm, lẻn khỏi Huyền Thiên Tông.

Đám bóng kiếm ngồi xổm ở góc tường nhìn theo bóng lưng hai huynh muội với ánh mắt lưu luyến, nhưng chúng lại không dám gây sự.

Vừa ra khỏi cổng Huyền Thiên Tông, Quân Văn và Phượng Khê đã uống Dịch dung đan.

Thật ra Quân Văn cảm thấy loại thuốc này chẳng có xíu tác dụng nào cả, bởi một khi đánh nhau, chắc chắn tiểu sư muội sẽ vung tuyệt chiêu. Đặc điểm nhận dạng nổi bật như thế, có thể giấu được ai cơ chứ?

Phượng Khê lại chẳng có chút lo lắng nào, nàng đi tìm Hỏa tủy, chứ có phải đi gây thù chuốc oán đâu.

Dù thân phận có bị bại lộ cũng chẳng sao.

Bởi trên đời này, hiếm ai an phận thủ thường như nàng.

Phượng Khê lấy ra một tấm bùa ẩn linh, hóa trang bản thân thành một tu sĩ sở hữu tu vi tầng sáu Luyện Khí.

Quân Văn cũng hóa trang thành tu sĩ tầng một Trúc Cơ.

Bởi với tuổi tác của họ, tu vi thật lại quá nổi bật, quá xuất sắc, vừa nhìn đã biết là đệ tử thân truyền của bốn tông môn lớn.

Lúc bắt đầu xuất phát, Phượng Khê mới chợt nhớ ra, cách ngự kiếm của mình quá khác biệt, rất dễ bại lộ thân phận.

Vì thế, nàng thản nhiên ngồi ké phi kiếm của Quân Văn.

Quân Văn: “…”

Không phải hắn không muốn chở tiểu sư muội, nhưng khoảng cách từ Huyền Thiên Tông đến vùng giáp ranh ước chừng hơn vạn dặm, bắt hắn chở hai người, chẳng phải sẽ khiến hắn mệt c.h.ế.t ư?

Phượng Khê ngẫm lại, thấy lời hắn cũng có lý, bèn bảo Quân Văn đến thành Thiên Thủy.

Một số gia tộc lớn ở thành Thiên Thủy sắm cả đội phi thuyền, chuyên chở tu sĩ đến các địa điểm cố định.

Tuy giá cả khá đắt, nhưng thi thoảng đi một lần, các tán tu và đệ tử các tông môn nhỏ vẫn có thể chi trả được.

Dẫu sao ngự kiếm quá cực khổ, đi đường ngắn thì không sao, chứ đi đường dài thì ngồi phi thuyền vẫn có lợi hơn.

Thành Thiên Thủy vốn không mở đường bay tới vùng giáp ranh giữa Nam Vực và Bắc Vực, nhưng gần đây, do sự xuất hiện của Hỏa tủy, họ cố ý điều chỉnh tuyến đường, rồi bán vé với giá cao.

Dù giá vé đắt cắt cổ, nhưng các tu sĩ vẫn đổ xô nhau tới mua. Thậm chí khi Quân Văn và Phượng Khê tiến vào còn không có chỗ ngồi, chỉ có thể chen chúc ở gian chứa đồ chật hẹp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hoàn cảnh của gian chứa đồ vô cùng tệ: người ngợm đông đúc, mùi cực kỳ khó ngửi.

Phượng Khê đứng dậy: “Ca ca, muội đi dạo một lát nhé.”

Hai người đã hẹn trước sẽ đóng giả huynh muội, nên Phượng Khê mới xưng hô như vậy.

Quân Văn nghe tiếng “ca ca” mà mừng rơn.

Người khác chỉ được gọi là sư huynh, còn hắn đã thăng chức thành ca ca rồi.

Thế nên, không ai có thể so sánh với địa vị của hắn trong lòng tiểu sư muội.

Phượng Khê rời khỏi gian chứa đồ, phát hiện hoàn cảnh của những gian khác ở khoang đáy cũng chẳng khá hơn là bao: dơ dáy, bẩn thỉu, tiếng ồn ào vang lên không dứt.

May mà có thị vệ duy trì trật tự, nếu không đã đánh nhau loạn xạ rồi.

Phượng Khê đến khoang giữa, dù điều kiện ở đây tốt hơn khoang đáy, nhưng cũng chẳng có điểm gì đặc biệt.

Vì thế, nàng đến khoang trên cùng.

Hoàn cảnh nơi này tốt hơn hai khoang dưới nhiều lắm.

Ngoài khoang thuyền rộng rãi, nơi đây còn có một số phòng bao nhỏ.

Nhưng các phòng đều kín người.

Phượng Khê khẽ chớp mắt, bắt đầu trò chuyện với người đứng ngoài khoang.

Chẳng bao lâu sau, nàng đã thăm dò ra hết thân phận của người trong các phòng bao.

Nàng bước tới trước cửa phòng bao trong cùng, khẽ gõ.

Người ra mở cửa là một gã lùn, dáng dấp mập mạp. Nhìn thấy Phượng Khê, gã nghi ngờ hỏi: “Ngươi tìm ai?”

Phượng Khê mỉm cười nói: “Bao đại thúc, thúc quên ta rồi ư? Hơn một tháng trước, chúng ta từng gặp nhau trong hội đấu giá ở thành Thanh Thủy, lúc ấy chúng ta đều nhìn trúng một cây Sen Đất Vàng, ta còn đấu giá với thúc kia mà.”

“Chẳng qua, tài lực của ta không mạnh bằng thúc, cuối cùng bị thúc giành mất.”

Gã lùn gãi đầu, đúng là gã từng đấu giá một câu Sen Đất Vàng, nhưng gã không nhớ tiểu nha đầu này.

Lúc ấy có rất nhiều người cùng đấu giá, hắn cũng không chú ý được hết.

“Ngươi tìm ta có chuyện gì?”

Phượng Khê thở dài: “Bao đại thúc, thật không dám giấu, ta và ca ca vốn định tới thành Thiên Thủy từ vài hôm trước rồi, nhưng trùng hợp là thúc tổ của ta trở về, ta và ca ca chỉ đành ở lại nhà thêm vài hôm.”

“Nếu là người khác thì ta còn lâu mới trì hoãn việc quan trọng để đón tiếp, nhưng thúc tổ của ta lại là một quản sự nhỏ trong Hỗn Nguyên Tông. Sau này hai huynh muội ta định gia nhập Hỗn Nguyên Tông, nên bây giờ phải qua lại gần gũi chút.”

“Cũng vì thế nên bọn ta tới muộn, không thể mua vé khoang trên cùng. Ta nghĩ, vài và bọn ta từng có duyên gặp mặt một lần, nên mặt dày mày dạn tới xin chen chúc.”

“Ngài yên tâm, bọn ta sẽ chi trả tiền vé, đồng thời phụ trách luôn ba bữa một ngày. Ngài thấy có được không?”