Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Chương 324



Gã lùn giật mình.

Gã xuất thân từ một gia tộc nhỏ, tuy tiền bạc không thiếu, nhưng khổ nỗi lại không thể bám víu vào các tông môn lớn.

Giờ nghe thúc tổ của Phượng Khê làm quản sự ở Hỗn Nguyên Tông, lòng gã chợt rục rịch.

Vì vậy, vừa cười vừa nói: “Ngươi đừng nói mấy lời khách sáo đó. Ta ở một mình cũng khá buồn chán, có hai huynh muội các ngươi tới trò chuyện cùng, ta cũng đỡ cô đơn.”

Hai mắt Phượng Khê sáng rực: “Bao đại thúc, thúc quả là người tốt. Vậy ta gọi ca ca ta tới ngay, chúng ta sẽ cùng tâm sự.”

Gã lùn vui vẻ đồng ý.

Phượng Khê vội vàng chạy về gian chứa đồ, vẫy tay gọi Quân Văn: “Ca ca, đi theo muội.”

Dù Quân Văn đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe Phượng Khê bảo chuyển phòng, hắn vẫn kinh ngạc đến độ trợn tròn mắt.

Phượng Khê nhỏ giọng thuật lại lời nói dối của mình cho Quân Văn nghe.

Bây giờ Quân Văn cũng được coi là một trong những diễn viên lão làng của Huyền Thiên Tông rồi, vai diễn cỏn con này không thể làm khó hắn.

Vừa gặp mặt, hắn đã gọi Bao thúc ngọt xớt, thái độ còn thân thiết hơn Phượng Khê.

Phượng Khê có hơi hoảng hốt.

Nhớ lần đầu gặp mặt, Ngũ sư huynh của nàng là một công tử tuấn tú như ngọc, kiêu ngạo không ai bì nổi.

Sao bây giờ lại biến thành thế này?

Rốt cuộc ai đã dạy hư hắn?

Gã lùn mời Phượng Khê và Quân Văn ngồi xuống, ba người vừa uống trà vừa trò chuyện.

Chưa đến nửa canh giờ, gã mập đã đổi xưng hô, gọi hai huynh muội là chất tử, chất nữ!

Ai không biết còn tưởng ba người họ là người thân ruột thịt ấy chứ.

Nói một hồi, chủ đề câu chuyện chuyển tới hỏa tủy.

Gã lùn khẽ chậc thành tiếng: “Không dám giấu hai người, ta chẳng có chút hi vọng nào cả, chỉ đi hóng hớt chút thôi. Với chút tu vi này của ta, tới vùng giáp ranh, e rằng còn khó giữ mạng, chứ đừng nói đến việc cùng người khác cướp đoạt hỏa tủy.”

“Không những ta, mà hai người cũng vậy, đến xem cho biết thôi, đừng xông xáo lên phía trước, kẻo rước họa vào thân.”

“Tạm không nói đến người bên phía Bắc Vực chúng ta, chỉ nói riêng đám Nam Vực kia thôi, vốn chẳng hề coi chúng ta là người. Dù các ngươi không trêu chọc họ, thì họ cũng tung chiêu độc ác thôi, chớ nói chi đến việc giành hỏa tủy với họ.”

“Khi đến nơi, chúng ta cứ đứng ở rìa ngoài hóng hớt là được, coi như mở rộng tầm mắt. Đợi sau này các ngươi gia nhập Hỗn Nguyên Tông rồi, sẽ có rất nhiều cơ hội, không cần vội vàng.”

Phượng Khê gật đầu đáp: “Bao đại thúc, ngài là người có kiến thức rộng rãi, bọn ta nghe lời ngài. Trước đó ngài từng đến vùng giáp ranh chưa?”

Vẻ mặt gã lùn tràn ngập sự đắc ý: “Tất nhiên đã từng đến rồi. Đừng thấy tu vi của ta tầm thường, nhưng ta quen biết rộng lắm đấy, ta gần như đã chạy khắp lãnh thổ Bắc Vực rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Không những từng tới vùng giáp ranh, trước kia ta còn từng bị cuốn vào trong một chiến trường thượng cổ. May mà ta tốt số, khi tiến vào, do cơ thể khó chịu nên ngất xỉu, nên khi bị đá ra ngoài vẫn bình an vô sự.”

“Còn những người tiến vào cùng ta, người c.h.ế.t người điên. Vì thế, lời ta vừa nói không phải dọa các ngươi đâu, ba ngày tiếp theo, chúng ta cứ đứng ngoài hóng chuyện là được, tuyệt đối đừng tham gia giành giật làm gì…”

Phượng Khê cảm thấy, gã lùn ngất xỉu không phải do cơ thể khó chịu, mà do bị dọa sợ.

Chẳng qua, ngoài miệng nàng vẫn hết lời khen ngợi gã may mắn, chỉ thiếu điều tung hô gã làm điềm lành của Bắc Vực nữa thôi.

Gã lùn được tâng bốc đến phổng mũi, đắc ý không biết đường nào mà lần.

Dù trong lòng vẫn còn đôi chút đề phòng, nhưng nụ cười của gã đã chân thành hơn trước nhiều.

Đợi đến khi Phượng Khê lấy ra vài món ăn của Hỗn Nguyên Tông, chút đề phòng cỏn con đó cũng biến mất chẳng thấy tăm hơi.

Xem ra nha đầu này không hề nói dối, thúc tổ của nàng thật sự đang làm việc tại Hỗn Nguyên Tông.

Nếu không, sao nàng lại có được đồ ăn nơi đó?

Dù đã tìm được phòng ở, nhưng Phượng Khê lại chẳng hề nghỉ ngơi.

Phần lớn thời gian, nàng đều chạy đến khoang thuyền, hoặc các phòng bao khác để “tâm sự”.

Nàng đặt cho bản thân một cái tên giả, là Tiêu Hề Hề.

Quân Văn đặt là Tiêu Văn.

Ban đầu Phượng Khê vốn định gọi Quân Văn là Tiêu Ha Ha cơ, nhưng bị Quân Văn lấy cái c.h.ế.t từ chối.

Nàng tiếc nuối không thôi, một người cười hề hề, một người cười ha ha, hợp cạ biết bao.

Chưa đầy ba ngày, Phượng Khê đã làm quen với toàn bộ người ở khoang trên cùng.

Tuy chưa đến mức người gặp người thích, nhưng chí ít, nàng ra ngoài chưa từng về tay không.

Quân Văn thầm nhẩm tính, chuyến này, tiểu sư muội không những không mất tiền, mà còn kiếm bộn.

Đúng là không hợp thói thường.

Hôm nay, Phượng Khê vừa cắn hạt dưa vừa trò chuyện với mọi người.

Nói được một lát, có người nhắc tới Nữu Hỗ Lộc Cầu.

“Mọi người nói xem, sao tên Nữu Hỗ Lộc Cầu kia chẳng có chút tăm tích nào nữa nhỉ? Đừng bảo là bị người ta ghi hận, đánh c.h.ế.t rồi đấy nhé?”

“Khéo thế cũng chưa biết chừng. Với cách ra chiêu thất đức của tên đó, dù lòng dạ không có ý xấu, thì cũng khiến người ta khó chịu, sớm muộn gì cũng bị dạy cho một bài học thôi.”

“Thế nên mới nói, làm người phải biết khiêm tốn, không thể cao ngạo như cái tên Cầu kia được.”

“...”