Chứng kiến toàn bộ quá trình, ánh mắt Hồ thành chủ của thành An Định khẽ lóe lên.
Định khu là khu vực khó phòng thủ nhất biên giới, bởi vùng biển Vô Cực nơi đây khá êm đềm, phần lớn Ma tộc sẽ vượt biên từ đây.
Nhưng ông ta chẳng dám nói gì.
Bởi ông ta không có tư cách, cũng không có năng lực can thiệp vào cuộc tranh đấu gay gắt của bốn tông môn lớn.
Khóe môi Thẩm Chỉ Lan khẽ cong, tạo thành một nụ cười đắc ý. Ý tưởng phân chia khu vực tuần tra là do nàng ta đề xuất với Lưu trưởng lão.
Phượng Khê, không phải ngươi thích thể hiện đấy ư?
Lần này ta cho ngươi thể hiện đủ!
Tốt nhất là c.h.ế.t trong tay Ma tộc luôn đi, đỡ cho ta phải tốn công!
Lúc này, Phượng Khê đang nghe quả cầu đen lải nhải: “Ma khí thơm quá! Mùi hương mê người quá đi mất thôi, khiến ta nóng lòng muốn ăn ngay lập tức. Chờ tới nơi, ngươi cứ ném ta vào biển Vô Cực nhé, ta muốn bơi một trăm vòng.”
Hiện tại quả cầu đen cảm thấy toàn thân thoải mái hơn bao giờ hết, bởi biên giới chính là địa bàn của nó.
Nếu nha đầu thối kia muốn lập công thì phải nịnh nó, nếu không thì đừng hòng!
Nó nghĩ thế nào nói thế ấy: “Tiểu nha đầu họ Phượng kia, ta biết hiện tại trong lòng ngươi bất an lắm, sợ bị Ma tộc bắt đi. Nhưng ngươi yên tâm, chỉ cần có tiểu gia ở đây, chắc chắn ngươi sẽ bình an vô sự.”
“Nhưng, tiểu gia thích nghe lời hay ý đẹp, ngươi nói hai câu thử xem nào!”
Phượng Khê khẽ cười lạnh, sau đó, trong thần thức của nàng vang lên tiếng hét thảm thiết của quả cầu đen.
Đôi khi nàng cũng rất bội phục con hàng này, nó đã bị nàng cho ăn thiệt vô số lần, thế mà vẫn chẳng khôn ra được tí nào.
Có khi nào, nó bị… thiểu năng không nhỉ?
Sau khi bị dạy dỗ, quả cầu đen lập tức thay đổi sắc mặt: “Chủ nhân xinh đẹp, thông minh, lương thiện của ta ơi, thân là linh sủng của chủ nhân, trách nhiệm của ta là bảo vệ chủ nhân chu toàn. Chủ nhân yên tâm, trong hành trình tới biên giới lần này, ta nhất định sẽ để tên tuổi của chủ nhân được lưu truyền từ đời này sang đời khác.”
Phượng Khê: “…”
Một canh giờ sau, đoàn ba người của Phượng Khê tới thành An Định.
Hồ thành chủ đã đứng ở cổng thành chờ sẵn.
Sau khi chào hỏi vài câu xã giao, Hồ thành chủ nói: “Đoan Mộc trưởng lão, trưởng lão của ba tông môn khác đều đang chờ ở phủ thành chủ, mời mọi người đi theo ta.”
Đoan Mộc trưởng lão là người kiệm lời, không thích nói chuyện, vì thế suốt chặng đường về phủ thành chủ, ông ấy luôn giữ im lặng.
Còn Phượng Khê lại líu ríu không ngừng: “Hồ thành chủ, ta vẫn luôn rất ngưỡng mộ ngài. Vì bảo vệ biên cảnh của Nhân tộc, ngài đã không ngại vất vả, khó nhọc, canh giữ thành An Định này suốt hai mươi năm. Sự hi sinh cao cả này của ngài đáng để tất cả mọi người tôn kính và học tập.”
“Không dám giấu ngài, lần này ta tới đây trừ mục đích đối đầu với Ma tộc ra, thì còn có chút tâm nguyện cá nhân. Ta hi vọng được tâm sự cùng ngài, sau khi quay về, ta sẽ biên soạn sự tích về ngài thành sách, để tất cả mọi người đều biết tới chiến tích vĩ đại và đức tính cao thượng của ngài.”
“Thế nên, nếu ngài có thời gian rảnh, thì nhất định phải sai người tới gọi ta nhé. Ta đảm bảo sẽ có mặt ngay.”
Hồ thành chủ nghe vậy thì sững người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cái gì cơ?
Biên soạn sự tích của ông ta thành sách á?
Có phải ông ta đang nằm mơ không?
Trừ việc theo đuổi đại đạo ra, mục tiêu lớn nhất của đời người chẳng phải hai chữ “danh lợi” đấy ư?
Ông ta động lòng không thôi, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Phượng Khê cô nương, ngươi quá khen rồi! Chút công lao này của ta nào có đáng nhắc tới. Nhưng, nếu ngươi cảm thấy hứng thú với chuyện của thành An Định, chúng ta có thể dành thời gian để tâm sự.”
Phượng Khê gật đầu đáp ngay” “Được, vậy chờ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, ta sẽ tới tìm ngài ngay.”
Hai người càng nói càng hợp, chỉ chốc lát sau, Phượng Khê đã mở miệng ngậm miệng là Hồ sư thúc, giọng điệu cực kỳ thân thiết.
Rất nhanh đoàn người đã đi tới phủ thành chủ. Hồ thành chủ thoáng do dự, cuối cùng vẫn quyết định nói với Đoan Mộc trưởng lão: “Lưu trưởng lão của Hỗn Nguyên Tông đã chia khu vực phòng thủ thành bốn khu nhỏ, lần lượt là khu Giáp, khu Ất, khu Bính và khu Đinh. Ba tông môn kia đã chọn xong, để lại khu Đinh cho Huyền Thiên Tông các ngài.”
“Ta lắm miệng nói thêm một câu, khu Đinh là khu khó phòng thủ nhất ở biên giới này, bởi vùng biển Vô Cực ở đó khá êm đềm, hầu hết Ma tộc đều vượt biên từ đây. Hi vọng ngài sớm có kế hoạch ứng phó.”
Đoan Mộc trưởng lão gật đầu: “Đa tạ thành chủ.”
Thật ra, ban nãy khi thấy Phượng Khê lân la trò chuyện với Hồ thành chủ, ông ấy có hơi khó chịu.
Sao nha đầu Phượng Khê này lắm lời thế không biết.
Còn toàn nghĩ ra mấy trò vô nghĩa nữa chứ!
Biên soạn sách á?
Hồ thành chủ xứng ư?
Nhưng hiện tại ông ấy đã hiểu dụng tâm lương khổ của Phượng Khê. Nếu không nhờ nàng lân la làm quen, kéo gần quan hệ với Hồ thành chủ, thì chắc chắn Hồ thành chủ sẽ chẳng lắm miệng tiết lộ tin tức cho họ.
Lúc này đã biết hạn chế của khu Đinh, đợi lát nữa vào trong, ông ấy cũng có cớ để cò kè mặc cả với ba tông môn còn lại.
Khi đoàn người vào tới sảnh lớn của phủ thành chủ, nhóm Lưu trưởng lão đều đứng dậy chào hỏi.
Dẫu trong lòng có ghét nhau thế nào, thì lễ nghĩa ngoài mặt vẫn phải có.
Chào hỏi xong, mọi người ngồi xuống. Lưu trưởng lão của Hỗn Nguyên Tông như cười như không, nói: “Đoan Mộc trưởng lão, các ngươi ngự kiếm tới đúng không? Đường xá xa xôi, chắc các ngươi vất vả lắm nhỉ? Tiếc là chúng ta không tiện đường, nếu không ta đã cho các ngươi đi nhờ phi thuyền rồi.”
Tuy biết ông ta đang châm chọc Huyền Thiên Tông nghèo túng, nhưng Đoan Mộc trưởng lão lười đôi co với ông ta, nên chỉ đáp qua loa có lệ.
Đáng lý ra Lưu trưởng lão nên biết ý mà dừng lại, giữ chút mặt mũi cho nhau, nhưng ông ta vẫn khinh khỉnh nói tiếp:
“Đoan Mộc trưởng lão, ta có vài lời không nên nói, mong các ngươi đừng để bụng, nhưng Huyền Thiên Tông các ngươi tiết kiệm quá thể! Sau khi quay về, ngươi phải góp ý với Tiêu chưởng môn đi. Ngươi không biết chứ, hiện tại có rất nhiều người đang thầm chê cười Huyền Thiên Tông các ngươi kiệt xỉ đấy…”
Ông ta vừa dứt lời, vẻ đắc ý trên mặt vẫn chưa phai thì đã nghe Phượng Khê hỏi Quân Văn với giọng điệu ngây thơ:
“Ngũ sư huynh ơi, vì sao đã biết vài lời đó không nên nói, mà người ta vẫn nói ra thế ạ? Có phải nhà họ ở biển* không?”
* Ý chỉ quan tâm quá rộng.