Lưu trưởng lão: “…”
Đoan Mộc trưởng lão ho khan vài tiếng: “Tiểu Khê, trò nói gì thế? Sau này khi trưởng bối nói chuyện, trò đừng chen lời, kẻo lại khiến người ta cảm thấy trò lắm miệng.”
Phượng Khê ngoan ngoãn gật đầu: “Đoan Mộc trưởng lão, con biết rồi ạ. Về sau con nhất định sẽ bịt chặt cái miệng rộng này lại, tránh cho người ta cảm thấy chán ghét.”
Lưu trưởng lão: “…” Một già một trẻ bọn họ đang chửi xéo ông đấy phỏng?
Ông ta nhớ Đoan Mộc trưởng lão là người kiệm lời kia mà, sao giờ đây lại học được thói đ.â.m bị thóc, chọc bị gạo thế này?
Ông ta đập bàn, hỏi: “Đoan Mộc Nghiên, ngươi có ý gì?”
Thấy ông ta tức giận, Hàn trưởng lão của Vạn Kiếm Tông và Phùng trưởng lão của Ngự Thú Môn sợ hai bên cãi vã ầm ì, bèn vội vàng đứng dậy hòa giải:
“Hai vị đừng để tâm vào chút chuyện vụn vặt này, chúng ta vẫn nên bàn chuyện chính thì hơn. Đoan Mộc trưởng lão, để tiết kiệm thời gian, trước khi ngươi tới, bọn ta đã phân chia xong khu vực phòng thủ rồi, diện tích của các khu đều sêm sêm nhau…”
Đoan Mộc trưởng lão nhìn bản đồ phòng thủ, rồi lạnh lùng nói: “Tuy lão phu không quá am hiểu về vùng biên giới, nhưng cũng biết chút ít. Các người phân cho bọn ta nơi khó phòng thủ nhất ở biên giới mà không thấy hèn hạ à? Ta không đồng ý cách phân chia này, hoặc là bốc thăm chia lại, hoặc là tập hợp đệ tử của bốn tông môn lại rồi chia đội.”
Lưu trưởng lão của Hỗn Nguyên Tông khẽ hừ lạnh: “Mọi việc đều có thứ tự trước sau, ai bảo các ngươi tới sau cùng làm gì? Nếu ngươi không đồng ý, thì cứ việc dẫn người của Huyền Thiên Tông quay về.”
Đoan Mộc trưởng lão lập tức đứng phắt dậy, nói với Quân Văn và Phượng Khê: “Chúng ta đi!”
Hàn trưởng lão của Vạn Kiếm Tông và Phùng trưởng lão của Ngự Thú Môn chỉ đành vội vàng ngăn cản, Hồ thành chủ cũng lên tiếng khuyên can.
Cuối cùng, Đoan Mộc trưởng lão nói: “Huyền Thiên Tông ta phòng thủ khu Đinh cũng được thôi. Nhưng các ngươi cũng biết bọn ta thiếu đan dược rồi đấy, các ngươi hãy chi viện cho bọn ta một chút đan dược đi, nhất là Chỉ Huyết đan và Hóa Ma đan.”
Quân Văn: “…”
Sao phải đòi bọn họ? Con có cả đống đây này!
Tiểu sư muội cho con cả chậu cơ mà!
Chỗ của muội ấy còn có nhiều hơn nữa kia.
Ngài nên đổi điều kiện khác thì hơn.
May mà ba tông môn khác đều từ chối, bởi trong chiến tranh, đan dược là quý giá nhau, muốn mua cũng chẳng có chỗ bán.
Cuối cùng, sau hồi lâu cò kè mặc cả, mỗi tông môn bồi thường cho Huyền Thiên Tông mười vạn linh thạch.
Lưu trưởng lão xụ mặt nói: “Đoan Mộc Nghiên, lời khó nghe thì nên nói trước, khu vực đã phân chia xong rồi, ai lo mạnh người nấy, đừng để khi gặp khó khăn lại chạy mặt dày mày dạn tới cầu cứu bọn ta.”
Đoan Mộc trưởng lão cười lạnh: “Tất nhiên! Hi vọng ngươi cũng nhớ kỹ những lời này.”
Phùng trưởng lão và Hàn trưởng lão chẳng nói gì, coi như ngầm đồng ý với lời của Lưu trưởng lão.
Thấy bầu không khí trở nên căng thẳng, Hồ thành chủ vội sai người bày tiệc đón gió tẩy trần cho mọi người.
Tuy tu sĩ Kim Đan trở lên đã có thể tích cốc, nhưng Hồ thành chủ vẫn chuẩn bị một số món ăn có chứa linh khí, có lợi cho việc tu hành.
Nhóm các trưởng lão ngồi một bàn, tám đệ tử thân truyền ngồi một bàn.
Trong đợt thí luyện ở bí cảnh Thiên Ngân trước đó, Phượng Khê, Hình Vu, Liễu Thiếu Bạch đã hợp tác, nên chẳng mấy chốc, ba người đã trò chuyện rôm rả.
Trong lòng Thẩm Chỉ Lan oán hận không thôi, nhưng nàng ta không thể hiện ra mặt, mà khẽ mỉm cười trò chuyện với Tần Thời Phong - đại đệ tử của Ngự Thú Môn ngồi cạnh.
Tuy tiểu sư đệ Hình Vu đã nhiều lần nhấn mạnh tính cách độc ác, xấu xa của Thẩm Chỉ Lan với Tần Thời Phong, nhưng Tần Thời Phong không coi là thật.
Bởi Hình Vu khá nóng tính, đoán chừng Thẩm Chỉ Lan đã làm ra chuyện gì trái ý gã nên mới khiến gã hiểu lầm.
Tần Thời Phong vốn ôm lòng tò mò với thiếu nữ thiên tài Thẩm Chỉ Lan, giờ đây sau khi trò chuyện, hắn ta lại càng cảm thấy Hình Vu nói vớ vẩn.
Chỉ Lan sư muội chẳng những có thiên phú cao, mà còn giàu tri thức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Trái lại, Phượng Khê - người vẫn luôn được Hình Vu khen ngợi hết lời lại chẳng ra gì, tu vi thấp thì cũng thôi đi, đằng này thái độ còn cực kỳ kiêu ngạo. Đợi lát nữa, hắn ta phải khuyên sư đệ cách xa nàng ra mới được.
Thấy Thẩm Chỉ Lan và Tần Thời Phong trò chuyện vui vẻ, Mục Tử Hoài thoáng cau mày: “Chỉ Lan, muội đừng chỉ mải lo trò chuyện, kẻo thức ăn nguội ngắt thì không ngon.”
Gương mặt Thẩm Chỉ Lan ửng hồng, nàng ta đáp: “Đại sư huynh, muội biết rồi, cảm ơn huynh đã quan tâm muội.”
Chút khó chịu trong lòng Mục Tử Hoài lập tức tan thành mây khói, hắn ta cười gắp cho Thẩm Chỉ Lan một miếng thịt.
Khóe mắt Phượng Khê thoáng nhìn thấy cảnh tượng này, nàng thầm nghĩ: Thẩm Chỉ Lan chăm chỉ thật đó, lúc nào cũng khắc ghi sứ mệnh phát triển lốp dự phòng và chó liếm.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Đoan Mộc trưởng lão bèn dẫn Quân Văn, Phượng Khê và các đệ tử Huyền Thiên Tông khác tới khu Đinh.
Ba tông môn khác cũng đi tới khu vực phòng thủ của tông môn mình.
Tuy bốn tông môn lớn vẫn luôn đấu tranh nội bộ, nhưng khi có chuyện quan trọng, họ tuyệt đối không làm qua loa lấy lệ.
Sau khi Đoan Mộc trưởng lão dẫn người tiếp quản khu Đinh, những người phụ trách tuần tra ban đầu lập tức rút quân về thành An Định để nghỉ ngơi, chỉnh đốn.
Đoan Mộc trưởng lão chia các đệ tử thành ba đội nhỏ, thay phiên tuần tra.
Phượng Khê tò mò nhìn chằm chằm vùng biển Vô Cực, nước biển đen nhánh như mực, thi thoảng lại dâng lên từng lớp sóng lớn.
Ngoài ra, ở phía xa xa còn có vô số xoáy nước.
Xem ra, vùng biển nơi đây cũng chẳng hề êm ả như lời đồn.
Quân Văn dặn dò Phượng Khê: “Tiểu sư muội, muội cố gắng tránh xa bờ biển ra, tránh càng xa càng tốt. Ta nghe nói đám hải thú thường xuyên tới đây kiếm ăn. Trong đó có một con yêu thú tên là Mực Tám Tay cực kỳ hung ác, năm nào cũng nuốt chửng vô số quân phòng thủ của chúng ta.”
“Ngũ sư huynh, ý huynh là trong biển Vô Cực có vật sống á? Thế chắc là có cá, tôm nhỉ? Không biết mùi vị thế nào?”
Quân Văn: “…”
Có khi nào đầu óc của tiểu sư muội bị lệch pha không, sao lần nào cũng ông nói gà bà nói vịt thế.
Trọng điểm của hắn nằm ở vấn đề an toàn, còn trọng điểm của tiểu sư muội lại tập trung vào vấn đề ăn uống.
Đúng là trong biển Vô Cực có vật sống thật, nhưng chắc gì tiểu sư muội đã bắt được.
“Có thì có thật, hơn nữa trong mỗi loại hải sản đều chứa nguồn linh lực dồi dào. Nhưng, tiểu sư muội ơi, muội vẫn nên dẹp ý định này đi! Tuy muội sở hữu ba linh căn Mộc - Thủy - Hỏa, nhưng tình hình biển Vô Cực rất phức tạp, nước biển còn ăn mòn linh lực của con người. Nếu muội nhảy xuống, chỉ thoáng bất cẩn thôi là mất mạng như chơi đấy.”
Phượng Khê khẽ chớp mắt: “Nếu cá, tôm hoặc hải thú tự nhảy lên cho muội ăn thì sao?”
Quân Văn: “…” Muội đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à?
Sau đó, hắn nhìn thấy một con cá béo tự nhảy lên bờ.
Hắn vẫn chưa kịp bày tỏ sự kinh ngạc, thì đã thấy hết con này tới con khác nối đuôi nhau nhảy lên…
Ngoài cá ra, còn có cả tôm hùm dài cỡ cánh tay.
Thứ cuối cùng nhảy lên là một chiếc xúc tu của Mực Tám Tay, nhìn độ tươi của mặt cắt, thì có vẻ nó vừa được cắt ra.
Chứng kiến cảnh tượng này, không chỉ Quân Văn, mà các đệ tử của Huyền Thiên Tông đều trợn tròn mắt kinh ngạc.
Trong số họ, có người đã ở biên giới rất lâu, nhưng chưa từng nghe thấy hay nhìn thấy cảnh tượng kỳ diệu bậc này bao giờ.
Phượng Khê gọi họ tới gần, rồi cười tủm tỉm nói: “Mọi người tới đây, chúng ta nướng cá ăn nào.”
Ban đầu những đệ tử nọ còn hơi ngại, nhưng thấy Phượng Khê và Quân Văn đã bắt đầu dựng lửa trại, họ đành tiến tới giúp đỡ.
Đoan Mộc trưởng lão thoáng cau mày, nhưng cũng không nói gì.
Bởi hiện tại không phải ca trực của những đệ tử kia.