Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Chương 57



Không thể không nói, hải thú trong biển Vô Cực thật sự rất béo!

Vừa đặt lên lửa nướng đã thấy mỡ chảy xèo xèo, rải thêm chút bột ớt nữa, mùi hương lập tức lan tỏa tứ phía!

Nhất là xúc tu của Mực Tám Tay, tươi ngon tới độ khiến nước ta thèm chảy nước miếng.

Phượng Khê biếu Đoan Mộc trưởng lão một phần, rồi mới gọi mọi người cùng ăn.

Ban đầu những đệ tử kia có hơi câu nệ, nhưng chỉ chốc lát sau đã dần thả lỏng.

Thơm quá đi mất thôi!

Hơn nữa còn rất bổ dưỡng!

Đời này đám đệ tử nghèo kiết xác như họ chưa từng ăn món nào ngon tới vậy.

Khi ăn lửng dạ, Phượng Khê bắt đầu tám chuyện với đám đệ tử của Huyền Thiên Tông.

Thoạt trông có vẻ đây chỉ là một cuộc trò chuyện giải khuây, nhưng thật ra, Phượng Khê đang ngầm khoe khoang những chiến tích vĩ đại của mình.

Các đệ tử của Huyền Thiên Tông vốn không coi trọng Phượng Khê, dẫu sao vùng biên giới xa xôi, tin tức không được nhanh nhạy cho lắm, có rất nhiều chuyện họ đều không nắm được.

Hơn nữa Phượng Khê vẫn quá nhỏ tuổi, tu vi mới chỉ đạt tới cảnh giới Luyện Khí, rất khó phục chúng.

Nhưng sau khi lắng nghe hết những chiến tích vĩ đại của Phượng Khê, ánh mắt họ nhìn nàng đã thay đổi!

Nàng là ánh sáng của Huyền Thiên Tông, là điềm lành của Huyền Thiên Tông!

Cũng đúng thôi, nếu nàng không tự mang vận may, thì sao có thể khiến cá tôm tự nhảy lên bờ cơ chứ!

Nếu điều kiện cho phép, họ thậm chí còn muốn bái lạy này, biết đâu có thể hưởng ké chút vận may thì sao!

Quân Văn: “…”

Hắn cực kỳ bội phục bản lĩnh tự luyến của tiểu sư muội, đừng nói kiếp sau, dẫu có cho hắn sống thêm mười kiếp nữa, hắn cũng không học được.

Phượng Khê khoe khoang một lúc lâu, cuối cùng cũng cảm thấy thấm mệt.

Nàng chui vào lều trại do các đệ tử của Huyền Thiên Tông chủ động dựng giúp, vừa nằm xuống, trong thần thức đã vang lên giọng điệu đắc ý của quả cầu đen: “Chủ nhân, ngươi thấy thế nào? Ngươi có hài lòng với bữa tiệc hải sản ta tặng không?”

“Không phải ta khoác lác chứ, chỉ cần không phải hải thú cấp cao, ngươi muốn con nào, ta có thể bắt cho ngươi con đó. Nếu không phải con Mực Tám Tay kia chạy nhanh, ta đã chặt hết tám xúc tu của nó rồi…”

Thấy nó càng khoe càng thái quá, Phượng Khê cắt ngang: “Được rồi, đừng khoe nữa. Ta có nhiệm vụ cho ngươi đây. Ngươi hãy quan sát kỹ động thái trên biển, nếu phát hiện bóng dáng của Ma tộc, thì nhớ phải lập tức thông báo cho ta đấy.”

“Nếu ngươi lơ là khiến kế hoạch của ta thất bại, ta nhất định sẽ xử đẹp ngươi.”

Cảnh cáo quả cầu đen xong, Phượng Khê bắt đầu truyền tin cho Huyết Thiên Tuyệt: “Đại nhân, thuộc đang có mặt tại biên giới, hơn nữa còn nhận nhiệm vụ phụ trách phòng thủ khu Đinh - chính là khu vực khá êm đềm ở vùng biển Vô Cực này.”

“Bên ngài đã có kế hoạch đánh lén thành An Định chưa? Nếu có, thuộc hạ sẽ mở đường cho đại nhân, đảm bảo đại nhân sẽ chiếm được thành An Định mà không tốn một binh một tốt nào.”

Dứt lời, Phượng Khê không khỏi bộc phục chính bản thân mình. Nàng quả là một gian tế có đạo đức nghề nghiệp.

Không những luôn ghi nhớ phải báo cáo kết quả công việc, mà còn cung cấp đề xuất có ích cho cấp trên nữa chứ.

Đương nhiên, nàng không thật sự muốn Huyết Thiên Tuyệt dẫn quân vượt biên từ khu Đinh.

Bởi Huyết Thiên Tuyệt là người đa nghi, hơn nữa hiện tại ông ta vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng nàng, nên ông ta sẽ không mạo hiểm như thế.

Sở dĩ nàng nói vậy, cốt chỉ để bày tỏ lòng trung thành mà thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Quả nhiên, Huyết Thiên Tuyệt đáp lời: “Ngươi có lòng rồi, nhưng hiện tại thời cơ vẫn chưa chín muồi, đợi sau này rồi tính!”

Phượng Khê mím môi cười: “Đại nhân, vậy ngài có kẻ thù không đội trời chung nào không? Nếu có, ngài hãy xúi giục kẻ nọ vượt biên từ khu Đinh, ta nhất định sẽ giúp ngài “làm thịt” hắn ta! Như vậy vừa có thể giúp đại nhân tránh hiềm nghi, vừa giúp ta lập công, tiện thể củng cố địa vị của ta ở Nhân tộc.”

Lần này Huyết Thiên Tuyệt không trả lời ngay, mãi một lúc lâu sau, ông ta mới nhắn lại: “Ngươi chờ tin của bổn tọa.”

Phượng Khê suýt thì bật cười thành tiếng.

Lão ma đầu động lòng rồi!

Khả năng lớn là chuyện này sẽ thành công.

Kết quả của sự thành công này không phải mèo mù vớ chuột c.h.ế.t, mà đã trải qua sự phân tích kỹ lưỡng của Phượng Khê.

Huyết Thiên Tuyệt đã trốn ở Huyền Thiên Tông hơn một trăm năm, chắc chắn mối quan hệ và quyền lợi ở Ma tộc của ông ta đã bị người khác chia chác.

Ông ta cam tâm ư?

Đương nhiên là không!

Nhưng do là người cùng tộc, ông ta không thể công khai xử đẹp đối phương, hiện tại nàng chủ động làm “công cụ” của ông ta, đương nhiên ông ta cầu mà không được rồi!

Phượng Khê cảm thấy kế hoạch của mình quá hoàn hảo!

Không hổ là kế hoạch do người thông minh, xinh đẹp, lương thiện nhất Huyền Thiên Tông nghĩa ra.

---

Khi sắp chìm vào giấc ngủ, Phượng Khê chợt nảy ra một thắc mắc. Nếu trong biển Vô Cực có hải thú, thậm chí có cả hải thú cấp cao, thì sao Ma tộc vẫn có thể bình an bơi qua?

Chúng không sợ hải thú ư?

Sáng hôm sau, vừa thức giấc, Phượng Khê đã lập tức chạy tới tìm Quân Văn nhờ giải đáp thắc mắc.

“Tiểu sư muội, muội không biết chứ, ta nghe nói, thượng nguồn của biển Vô Cực nằm ở Ma giới. Thế nên hải thú trong biển rất ít khi tấn công Ma tộc. Chỉ cần Ma tộc không chủ động trêu chọc chúng nó, chúng nó sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.”

“Vì nguyên nhân này, kết hợp với đặc tính ăn mòn linh lực của nước biển Vô Cực, Nhân tộc chúng ta chỉ đành cố thủ biên giới, chứ không có ý định chủ động tấn công Ma tộc.”

Lúc này Phượng Khê mới bừng hiểu ra. Trong đầu nàng chợt lóe lên một ý tưởng, nhưng nàng còn chưa kịp nắm bắt thì nó đã biến mất.

Nàng không quá cố chấp với chuyện này, khi nào cần, ý tưởng kia sẽ tự động xuất hiện lại thôi.

Lúc này, có đệ tử gọi hai huynh muội tới ăn sáng.

Sáng nay có rất nhiều hải sản chủ động nhảy lên bờ, vì thế họ nấu cháo hải sản.

Phượng Khê ăn tận hai bát, cảm thấy có đồ ngon thì nên chia sẻ với bạn bè, vì thế nàng nhờ hai đệ tử của Huyền Thiên Tông tặng Liễu Thiếu Bạch và Hình Vu mỗi người một bát tô.

Kết quả, tới khi trời sẩm tối, Liễu Thiếu Bạch và Hình Vu tìm tới.

Hình Vu nói: “Phượng Khê, bát cháo hải sản sáng ngươi cho ta ý, phải nói là ngon nuốt lưỡi. Nghe nói tối nay các ngươi ăn cá nướng, có thể cho ta ăn ké không?”

Liễu Thiếu Bạch cũng cười nói: “Ta cũng tới góp vui.”

Tất nhiên là Phượng Khê sẽ không từ chối. Sở dĩ nàng chủ động tặng cháo, là vì muốn kéo gần quan hệ với họ, củng cố “tình hữu nghị” vốn không bền chắc cho lắm.

Hơn nữa, có quả cầu đen ở đây, muốn bao nhiêu hải sản thì có bấy nhiêu.

Nàng tính rồi, trước khi quay về tông môn, nàng sẽ sai quả cầu đen chuẩn bị một số lượng lớn hải sản, ngoài để tông môn ăn ra, thì còn có thể bán lấy tiền.

Biết được ý tưởng của nàng, quả cầu đen tỏ vẻ: “…” Ngươi định khiến ta mệt c.h.ế.t đúng không?