Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Chương 58



Trong ánh lửa trại bập bùng và hương cá nướng thơm nồng, bốn người trò chuyện cực kỳ vui vẻ.

Hình Vu vừa ăn vừa lẩm bẩm: “Đại sư huynh của ta đúng là chày gỗ! Cũng không biết Thẩm Chỉ Lan đã cho huynh ấy uống bùa mê thuốc lú gì, mà khiến huynh ấy khen nàng ta không dứt miệng.”

Ánh mắt Phượng Khê khẽ lóe lên: “Hình Vu sư huynh, thế thì huynh phải cảnh giác cao độ lên nhé, huynh cũng biết Thẩm Chỉ Lan là loại người gì rồi đấy, chắc chắn nàng ta không có ý tốt.”

“Hơn nữa, ai ở cạnh nàng ta cũng gặp xui xẻo cả, muội là minh chứng tốt nhất đây. Trước kia, quan hệ giữa bọn muội cực kỳ thân thiết, kết quả thân nhau lắm cắn nhau đau, nàng ta vố muội một vố thảm hại. Cả Lộ Tu Hàm nữa, vết thương vốn không nặng, nhưng đang yên đang lành lại bị rết mù cắn, huynh thấy có tà môn không?”

“Muội nghi ngờ nàng ta là sao chổi chuyển thế!”

Khụ khụ khụ! Khụ khụ khụ!

Mấy người Hình Vu suýt c.h.ế.t vì sặc nước bọt!

Sao chổi chuyển thế ư?

Độc mồm độc miệng thế không biết!

Phượng Khê nói Thẩm Chỉ Lan là sao chổi chuyển thế không phải để trù ẻo nàng ta, mà để nhắc nhở Hình Vu và Liễu Thiếu Bạch cách nàng ta càng xa càng tốt.

Hình Vu ăn tới độ dạ dày căng phồng, gã vỗ n.g.ự.c nói: “Phượng Khê, nhiệm vụ phòng thủ khu Đinh của các ngươi khá nặng nề, nếu có chuyện gì cần ta giúp thì cứ gọi một tiếng, ta sẽ tới ngay.”

Nghe gã nói vậy, Liễu Thiếu Bạch cũng thể hiện thái độ: “Chỉ cần ta rảnh, đảm bảo có cầu tất ứng.”

Phượng Khê cảm động tới độ rơi nước mắt.

Con người đều đồng tình với kẻ yếu.

Lúc này, ở trong mắt Hình Vu và Liễu Thiếu Bạch, Phượng Khê chính là một đóa hoa yếu ớt, mong manh, cần họ giúp che mưa chắn gió.

Quân Văn ngồi cạnh: “…”

Sớm muộn gì cũng có một ngày các ngươi nhận ra nhận định hôm nay của mình sai lầm tới mức nào.

Trước khi Hình Vu và Liễu Thiếu Bạch rời đi, Phượng Khê còn gói ghém thêm chút cá nướng bảo họ mang về chia cho mấy người Hàn trưởng lão.

Họ ngại không dám nhận, nhưng Đoan Mộc trưởng lão cũng lên tiếng khuyên họ cầm về, họ chỉ đành thẹn thùng nhận lấy.

Thật ra Đoan Mộc trưởng lão không định lên tiếng đâu, nhưng Phượng Khê ngồi đối diện đã nháy mắt ra hiệu cho ông ấy tới độ sắp rút gân tới nơi, ông ấy không thể không nghe theo ý nàng.

Phượng Khê thở dài, đợi hai người nọ rời đi, nàng lân la tâm sự với Đoan Mộc trưởng lão.

Trọng tâm của buổi tâm sự này là: càng nhiều bạn bè, càng nhiều đường đi. Hiện tại, bốn tông môn lớn cùng phòng thủ biên giới, lỡ Ma tộc tấn công bất ngờ, nếu số lượng quân địch ít thì không sao, nhưng nếu số lượng quân địch nhiều thì phải tìm cứu viện.

Hỗn Nguyên Tông không cười vào mặt Huyền Thiên Tông đã là giữ đạo đức rồi, sao có thể trông chờ họ giúp đỡ? Vạn Kiếm Tông và Ngự Thú Môn thì khác, trước nay họ vẫn luôn giữ thái độ trung lập, hiện tại kéo gần quan hệ, biết đâu vào thời khắc nguy nan có thể nhờ cậy thì sao?

Đương nhiên, Phượng Khê không nói thẳng toẹt như trên, lời nói của nàng khá uyển chuyển, vừa có thể biểu đạt ý của mình, vừa không khiến Đoan Mộc trưởng lão phản cảm.

Thật ra Đoan Mộc trưởng lão cũng hiểu đạo lý này, chẳng qua cái tôi quá cao, ngại mất thể diện nên mới không chịu nhún nhường, xuống nước trước.

Giờ đây nghe Phượng Khê nói xong, ông ấy không khỏi cảm thấy xấu hổ. Ông ấy sống ngần ấy năm mà còn không thông thấu bằng một tiểu nha đầu.

Hiện tại đối đầu với kẻ địch mạnh mẽ, thể diện có đáng mấy xu đâu cơ chứ!

Vì thế sáng hôm sau, ông ấy chủ động tới tặng cháo hải sản cho Hàn trưởng lão và Phùng trưởng lão.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Có lẽ hai người họ cảm thấy ngại, nên tặng lại chút linh thực coi như quà đáp lễ.

Cộng thêm có Hình Vu và Liễu Thiếu Bạch ở giữa hòa giải, sau nhiều lần qua lại, quan hệ giữa ba tông môn đã hòa hợp hơn nhiều.

Đúng lúc này, bên Hỗn Nguyên Tông truyền tới một tin tức.

Thẩm Chỉ Lan đã mạo hiểm lẻn xuống biển Vô Cực, bắt được một gian tế của Ma tộc.

Tin tức vừa lan ra, Thẩm Chỉ Lan lập tức trở thành tiêu điểm cho mọi người bàn tán.

Hình Vu bĩu môi nói với Phượng Khê: “Hiện tại đại sư huynh ta nói câu nào cũng nhắc tới Thẩm Chỉ Lan, khen ngợi nàng ta không ngớt, nói nàng ta không hổ là người sở hữu Thủy Linh căn cực phẩm, chỉ mỗi nàng ta mới có gan lẻn vào biển Vô Cực.”

“Hừ! Không phải chỉ bắt được một tên Ma tộc thôi sao? Nhìn dáng vẻ khoe khoang của nàng ta kia, cứ như thể nàng ta diệt sạch ổ Ma tộc ý!”

Phượng Khê cười tủm tỉm nghe Hình Vu lải nhải, đợi hắn trút giận xong, nàng mới nói: “Hình Vu sư huynh, người xưa nói, người có thể cười tới cuối cùng mới là người thắng cuộc. Chúng ta còn rất nhiều cơ hội thể hiện, cứ để nàng ta đắc ý trước đi!”

Hình Vu thở dài: “Ta cảm thấy hơi khó đấy! Chúng ta đâu có năng lực bơi trong biển, mà những Ma tộc đã leo lên bờ, chắc gì đã đến lượt chúng ta ra tay.”

Phượng Khê híp mắt: “Biết đâu được. Đoán chừng chẳng bao lâu nữa, chúng ta có thể làm một vụ lớn thì sao?”

Hình Vu cảm thấy nàng nói vậy chỉ để an ủi mình, nên không quá để bụng.

Sau khi Hình Vu rời đi, Phượng Khê híp mắt suy tư.

Nàng dùng thần thức trò chuyện với quả cầu đen: “Ngươi có thời gian rảnh thì lùa đám hải thú qua khu Giáp đi, chọn loài nào hung ác mà lùa. Tốt nhất là tìm lại con Mực Tám Tay bị cắt đứt xúc tu hôm trước, nói với nó rằng, xúc tu của nó bị một tu sĩ sở hữu Thủy Linh căn cực phẩm ăn mất rồi.”

Quả cầu đen nhanh chóng nhìn thấu ý đồ của Phượng Khê, nó cất giọng nịnh nọt: “Chủ nhân, ngươi thất đức thật đấy, nhưng ta thích! Chúng ta không hổ là chủ nào tớ nấy, đều là tiểu bảo bối nhân mè đen có lòng dạ hiểm độc…”

Phượng Khê: “…”

Nhân cách của con hàng này càng ngày càng lệch lạc.

Tuy nhân cách của quả cầu đen đã lệch tận một trăm tám mươi độ, nhưng nó làm việc vẫn rất đáng tin.

Chạng vạng hôm đó, Hình Vu mang tin tốt tới.

Gã cười không khép nổi miệng, để lộ hàm răng trắng tinh: “Ta vừa lòng lắm. Ả Thẩm Chỉ Lan kia khoe cho lắm vào, giờ thì gặp báo ứng rồi đấy!”

“Chiều nay, khi nàng ta và Mục Tử Hoài đang tâm sự ở bờ biển, thì bị mấy con hải thú đánh lén. Trong đó có một con Mực Tám Tay bị đứt một xúc tu cực kỳ hung dữ, Thẩm Chỉ Lan suýt bị nó kéo xuống biển. Nghe nói lúc ấy Thẩm Chỉ Lan sợ tới độ bật khóc kia mà.”

“Hôm qua nàng ta vẫn dán vàng lên mặt mình, thế mà hôm nay đã hiện nguyên hình. Quá hả giận, quá sảng khoái! Tiếc là ta không có mặt ở hiện trường, không được tận mắt chứng kiến cảnh tượng xuất sắc bậc ấy…”

Phượng Khê nghe mà bật cười. Tuy nhiên, nàng không tin lá gan của Thẩm Chỉ Lan lại bé tới mức ấy, đoán chừng nàng ta đang diễn cho Mục Tử Hoài xem, để khơi dậy lòng tiếc thương và ý muốn bảo vệ của hắn ta.

Chậc chậc, rơi vào hoàn cảnh đó rồi vẫn không quên nuôi cá, quả là một hải vương chuyên nghiệp.

Sau khi Hình Vu rời đi, Quân Văn lén hỏi Phượng Khê: “Xúc tu bị đứt của con Mực Tám Tay là xúc tu hôm nọ chúng ta ăn đúng không? Rõ ràng chúng ta mới là người ăn, sao nó lại chạy tới trả thù Thẩm Chỉ Lan nhỉ?”

Phượng Khê mỉm cười đáp: “Ai biết được, có lẽ do nàng ta xui xẻo thôi!”

Quân Văn mơ hồ cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế, nhưng hắn nghĩ mãi mà vẫn không nghĩ ra nguyên nhân.

Tối đó, khi mơ màng sắp ngủ, đầu hắn chợt lóe lên một luồng suy nghĩ: phải chăng tiểu sư muội đã sai quả cầu đen làm gì đó?

Nếu đúng là vậy, thì chiêu này của tiểu sư muội thật sự rất… c.h.ó!