Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Chương 59



Phượng Khê nhanh chóng ném chuyện này ra sau đầu, bởi chút trò vặt này căn bản không ảnh hưởng quá nhiều tới Thẩm Chỉ Lan. Thay vì hả hê vì chút chuyện cỏn con này, nàng thà tập trung tu luyện còn hơn.

Vì thế, sau bữa tối, nàng bắt đầu đả tọa tu luyện.

Nàng có thể cảm nhận rõ rằng gần đây tu vi của mình đã tăng lên, nhưng do vẫn chưa thực chiến, nên nàng không biết tu vi đã đạt tới tầng mấy Trúc Cơ rồi.

Đúng rồi, hiện tại nàng cũng là người có phi kiếm rồi kia mà!

Nàng có nên luyện kiếm không nhỉ?

Nghĩ tới đây, nàng vội vàng chạy đi tìm Quân Văn: “Ngũ sư huynh, huynh luyện kiếm với muội đi.”

Quân Văn: “…” Với thanh kiếm rách của muội, luyện hay không luyện cũng có khác gì nhau đâu.

Dẫu trong lòng thầm mỉa như thế, nhưng hắn vẫn đi theo Phượng Khê tới một bãi đất trống rồi bắt đầu luyện kiếm.

Phượng Khê đã thuộc nằm lòng các chiêu thức, nhưng khi phối hợp với kiếm gỗ, cảnh tượng phải gọi là thảm không nỡ nhìn.

Lúc cần vung thì thanh kiếm nặng trịch, thậm chí còn chẳng nhấc nổi mũi kiếm, lúc cần đ.âm thì thanh kiếm lại chậm rì rì như rùa bò.

Quân Văn nhìn mà ngứa mắt không thôi.

Hắn cố nhịn một lúc lâu, cuối cùng thật sự không thể nhịn nổi nữa: “Tiểu sư muội, thanh kiếm gỗ này của muội thật sự rất vô dụng, vốn không thể phát huy hết uy lực của kiếm pháp Huyền Thiên Tông ta. Ngay cả chiêu thức bình thường còn không đánh nổi, nói gì tới chiêu át chủ bài?”

“Hơn nữa, sau khi đột phá Kim Đan, chúng ta sẽ có thể kích hoạt kiếm quang, mà chỉ có linh kiếm mới có kiếm quang thôi. Vì thế đợi về tông môn, ta sẽ đưa muội tới Vạn Kiếm Bích. Biết đâu lần này muội sẽ thành công lấy được linh kiếm, tới lúc đó, muội hãy ném thanh kiếm rách này đi.”

Nghe thấy Quân Văn không ngừng chê bai mình, thanh kiếm gỗ vốn chậm rì rì lại trở nên nhanh nhẹn lạ thường.

Quân Văn không né kịp, búi tóc trên đầu bị kiếm c.h.é.m đứt.

Phượng Khê “ôi” một tiếng, rồi vội thanh minh: “Ngũ sư huynh, muội nói muội không cố ý, huynh có tin không?”

Quân Văn với cái đầu tổ quạ: “…”

Phượng Khê thật sự không cố ý, thanh kiếm gỗ vẫn luôn chậm rì rì, nên nàng cảm thấy chắc chắn Quân Văn có thể tránh được.

Ai ngờ thanh kiếm lại đột nhiên trở nên nhanh nhạy cơ chứ.

Quân Văn rất chú trọng vẻ ngoài, may mà người khiến hắn thảm hại thế này là Phượng Khê, chứ nếu là người khác, hắn đã xông lên liều mạng với đối phương rồi.

Hắn gắng gượng nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Ta tin!”

Phượng Khê cực kỳ áy náy, nàng nói một tràng lời hay ý đẹp, đồng thời nghiên cứu cho Quân Văn một kiểu tóc mới, cuối cùng mới khiến tâm trạng Quân Văn tốt lên.

Phượng Khê tiếp tục luyện kiếm, thanh kiếm gỗ vừa nhanh giống xác c.h.ế.t vùng dậy kia, nay lại quay về vẻ chậm rì rì.

Dẫy vậy, Phượng Khê vẫn kiên trì luyện tập.

Nàng còn nói một cách hùng hồn rằng: “Ngũ sư huynh, muội nghe nói khi luyện khinh công, người ta sẽ buộc bao cát lên đùi. Sau khi luyện thành thạo, tháo bao cát xuống, cơ thể sẽ đạt tới tình trạng nhẹ như yến.”

“Nếu muội luyện thành thạo thanh kiếm gỗ chậm chạp này, sau này khi nó phá kén thành bướm, muội nhất định có thể c.h.é.m g.i.ế.t bốn phương.”

“Muội tin hiện tại thanh kiếm này đang là rồng ẩn mình, đợi tương lai nó tìm về thời kỳ đỉnh cao, đảm bảo hàng vạn ánh sao trời cũng không sánh bằng một phần ánh sáng của nó.”

Trong lúc huyên thuyên, Phượng Khê mơ hồ nhìn thấy mũi kiếm thoáng lóe lên một tia sáng bạc, nhưng sự việc đó chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, khiến nàng không chắc đó là sự thật hay ảo giác của nàng.

Nàng bèn hỏi Quân Văn: “Ngũ sư huynh, ban nãy huynh có nhìn thấy ánh sáng bạc trên mũi kiếm không?”

Quân Văn khẽ bĩu môi đáp: “Tiểu sư muội, ta đã nói với muội rồi, chỉ tu sĩ từ Kim Đan kỳ trở lên mới có thể kích hoạt kiếm quang. Huống hồ thanh kiếm nát này của muội… Ừm, dẫu sao thì cũng không thể nào.”

Thật ra hắn định nói vài câu khó nghe, nhưng cảnh xén tóc vừa rồi ít nhiều cũng để lại bóng ma tâm lý trong lòng hắn, thế là hắn đành nuốt những lời không êm tai đó vào bụng.

Nghe hắn nói vậy, Phượng Khê cảm thấy có lẽ bản thân đã hoa mắt, nên không nói gì nữa mà tiếp tục luyện kiếm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lúc này, nước biển Vô Cực đột nhiên sôi sục, sóng biển không ngừng cuộn trào, sau đó đầu của một con hải thú khổng lồ dần ló ra khỏi mặt nước.

Đôi mắt to màu vàng kim lóe lên sự hung ác.

Quân Văn sợ hãi hét lên: “Voi Mắt Vàng! Hải thú Nguyên Anh trung kỳ. Sao ở vùng biển nông lại có hải thú cao cấp thế này?”

Hắn vừa dứt lời, con Voi Mắt Vàng kia lập tức rụt đầu vào nước, biến mất chẳng thấy tăm hơi.

Rất nhiều người tận mắt chứng kiến quá trình này, họ ghé tai nhau bàn tán sôi nổi.

Hầu hết các hải thú cấp cao đều sinh hoạt ở vùng biển sâu, rất hiếm lộ mặt ở vùng biển nông. Thậm chí vì chán ghét Nhân tộc và Ma tộc, chúng còn cố ý tránh xa vùng biển gần biên giới này.

Nhưng vì sao, con Voi Mắt Vàng lại đột nhiên xuất hiện ở đây?

Trong lúc nhóm người trên bờ tràn ngập nghi hoặc, thì ở dưới nước, con Voi Mắt Vàng kia đang không ngừng chửi thầm.

Hải thú cũng có địa bàn, vùng hải vực này là địa bàn của nó.

Gần đây có rất nhiều hải thú chạy đến kể khổ với nó, nói không biết vì nguyên nhân gì mà cá tôm thường xuyên nhảy lên bờ, hại chúng phải mạo hiểm tới địa bàn của hải thú khác để săn mồi.

Voi Mắt Vàng vốn không định quan tâm, nhưng dẫu sao đám hải thú kia cũng là đàn em của nó, thế là nó đành cất công bơi từ vùng biển sâu lên vùng biển nông.

Nó còn chưa kịp tìm hiểu nguyên nhân, thì đã bị một con hàng vô đạo đức đánh lén.

Đuôi nó bị b.ắ.n thủng một lỗ to!

May mà nó da dày thịt béo, nếu không thì đã đau c.h.ế.t rồi!

Phản ứng đầu tiên của nó là do Nhân tộc làm!

Nhưng, nó vừa ló đầu ra khỏi mặt nước quan sát, thấy rằng tuy trên bờ có rất nhiều người, nhưng đều là đám gà yếu, không có năng lực đánh lén nó.

Nó vốn định tới để ra oai, nhưng cảm nhận được hơi thở của tu sĩ Hóa Thần ở gần đó, nó chỉ đành rụt cổ lặn xuống biển.

Thấy bóng nó xa dần, lúc này quả cầu đen đang núp trong bụi tảo biển gần đó mới thở phào nhẹ nhõm.

Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!

Nhớ năm đó, nó chỉ cần khẽ hắng giọng đã có thể dọa c.h.ế.t con hàng này, thế mà giờ đây lại phải trốn trốn tránh tránh.

Hừ, chờ tiểu gia hấp thụ đủ ma khí, tiểu gia nhất định sẽ nhặt lại thể diện đã mất!

Lúc này, Phượng Khê liên lạc với nó bằng thần thức: “Sao con Voi Mắt Vàng kia lại xuất hiện? Thấy nó xuất hiện, sao ngươi không báo cho ta biết?”

Quả cầu đen không biết xấu hổ đáp: “Nó cũng xứng để ta báo cáo á? Ban nãy ta chỉ tùy ý “hừ” một tiếng, nó đã lập tức chạy mất dạng.”

Quả cầu đen vẫn đánh giá thấp năng lực của Phượng Khê. Phượng Khê là bà tổ của nghề lừa đảo, vừa nghe đã biết nó đang khoác lác.

“Nói thật đi! Nếu còn khoác lác nữa, đừng trách ta xử lý ngươi.”

Quả cầu đen chỉ đành khai thật: “Tốc độ của con hàng kia nhanh quá, ta vừa phát hiện, còn chưa kịp báo với ngươi thì nó đã ló đầu ra khỏi mặt nước rồi.”

“Thế vì sao nó đột nhiên rời đi?”

“Ta không biết, nhưng ta thoáng ngửi thấy mùi m.áu tươi, có lẽ nó bị thương.”

Nước biển Vô Cực có màu đen tuyền, thế nên dù Voi Mắt Vàng có chảy nhiều m.áu tới đâu, thì người trên bờ cũng không thể phát hiện ra.

Phượng Khê lại mắng quả cầu đen thêm vài câu, cảnh cáo nó nên biết thân biết phận, rồi mới tiếp tục luyện kiếm.

Sau đó, nàng phát hiện, tốc độ của thanh kiếm gỗ càng lúc càng chậm hơn.

Nhưng nàng chẳng quan tâm, vẫn chăm chú luyện tập.

Những lời nàng nói với Quân Văn đều là lời thật lòng, nàng tin thanh kiếm gỗ này cũng giống nàng, đều là minh châu tạm thời bị bụi trần che phủ, sớm muộn gì, bọn nàng cũng tìm ra cách phủi sạch bụi trần, tìm lại ánh sáng thuộc về bọn nàng.