Ngay khi nàng đang luyện tập hăng say, Huyết Ma Lệnh trong nhẫn trữ vật chợt rung động.
Phượng Khê phóng thần thức vào đó, giọng nói của Huyết Thiên Tuyệt lập tức vang lên: “Ta vừa nhận được tin, tộc Ảnh Ma đã phái người tiến vào biển Vô Cực, khoảng tối mai sẽ tới chỗ các ngươi.”
“Quân số chừng hai nghìn người, phần lớn binh lực sẽ vượt biên từ khu vực ngươi phụ trách phòng thủ.”
“Ngươi nghĩ cách tiêu diệt bọn họ cho ta!”
Phượng Khê lập tức nở nụ cười rực rỡ như hoa.
Nàng biết ngay lão ma đầu này sẽ làm theo kế hoạch của nàng mà.
Chậc chậc, không biết nàng với ông ta, ai mới là gián điệp của ai nữa.
Nàng cố điều chỉnh cảm xúc, sau đó đáp lại với giọng điệu thề sống thề c.h.ế.t: “Đại nhân, ngài yên tâm, dẫu phải liều cái mạng nhỏ này, ta cũng sẽ chơi c.h.ế.t họ. Ngài cứ an tâm chờ tin tốt của ta!”
Huyết Thiên Tuyệt cực kỳ hài lòng với sự phục tùng của Phượng Khê, khen ngợi nàng vài câu.
Phượng Khê cũng đáp lại bằng một tràng dài những lời nịnh nọt, rồi mới cất lệnh bài đi.
Nàng híp mắt suy tư, tuy nửa năm qua Ma tộc không ngừng khiêu khích, nhưng chưa từng phái đội quân lớn như lần này, nhiều lắm cũng chỉ phái vài trăm người mà thôi.
Bởi Ma tộc tạm thời không muốn công khai tuyên chiến với Nhân tộc, chúng chỉ làm chút trò vặt khiến Nhân tộc khó chịu mà thôi.
Nếu các “lãnh đạo cấp cao” của Nhân tộc chất vấn, các “lãnh đạo cấp cao” của Ma tộc sẽ lập tức phủi sạch quan hệ, thoái thác rằng mọi chuyện đều do cấp dưới tự quyết định, chúng chẳng biết gì cả.
Không ngờ lần này, chúng lại phái tận hai nghìn người ra mặt, có lẽ là định ra oai phủ đầu với bốn tông môn lớn.
Đội quân gồm hai nghìn người, đoán chừng ít nhất một nghìn năm trăm người sẽ vượt biên từ khu Đinh, mà nhân số của Huyền Thiên Tông chỉ có tám trăm người, rõ ràng không đủ.
Tuy có thể nhờ Vạn Kiếm Tông và Ngự Thú Môn chi viện, nhưng nếu Ma tộc cũng tấn công vào khu vực họ phòng thủ, thì họ còn phải lo thân họ, nào có thừa người để chi viện cho Huyền Thiên Tông.
Vì thế, nàng phải tới gặp Hồ sư thúc thân thiện, dễ mến của nàng rồi.
Thế là, hôm sau trời vừa sáng, nàng đã xuất phát vào thành.
Tới phủ thành chủ, nàng tâm sự “giao lưu tình cảm” với Hồ thành chủ một lúc lâu. Khi tình cảm đong đầy rồi, nàng mới nói: “Hồ sư thúc, ngài đã nghe kể về chuyện kỳ lạ vừa xảy ra sáng nay chưa?”
Hồ thành chủ nhướng mày hỏi lại: “Ngươi nói chuyện về con Voi Mắt Vàng kia á?”
Phượng Khê gật đầu: “Đúng vậy! Hồ sư thúc, ngài không cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc ư? Chuyện khác thường tất có điều mờ ám! Con Voi Mắt Vàng kia còn cố ý ló đầu khỏi mặt biển để quan sát, ta thấy nó giống như đang nghiên cứu địa hình vậy, có khi nào, nó sẽ nhân lúc đêm hôm khuya khoắt rồi làm gì đó không?”
“Nếu chỉ đơn thuần là hải thú tấn công thì không sao, ta sợ đằng sau chuyện này có bàn tay của Ma tộc, chúng ta không thể không cảnh giác.”
“Vì thế, lần này ta tới đây là để mượn quân của ngài. Ngài yên tâm, ta chỉ mượn ba ngày thôi. Nếu sau ba ngày mà vẫn không thấy xảy ra chuyện bất thường, ngài cứ việc rút quân về.”
Tuy Hồ thành chủ cảm thấy Phượng Khê chuyện bé xé ra to, nhưng gần đây Phượng Khê thường xuyên tặng hải sản cho phủ thành chủ, nên ông ta ngại mở miệng từ chối.
Thôi được rồi, phòng bệnh hơn chữa bệnh, phái quân qua đó cũng chẳng mất gì, cùng lắm thì ba ngày sau lại rút quân về.
Thế là, ông ta gật đầu đồng ý.
“Thế này nhé, ta sẽ điều động hai nghìn người chi viện cho các ngươi. Nhiêu đó đã đủ chưa?”
Phượng Khê cười hỏi lại: “Có thể thêm chút nữa không ạ?”
Hồ thành chủ: “… Vậy thì hai nghìn năm trăm người, không thể thêm nữa đâu.”
Phượng Khê lập tức bày tỏ lòng cảm kích sâu sắc. Trước khi rời đi, nàng nói: “Hồ sư thúc, để tránh rút dây động rừng, ngài nhớ dặn quân lính đợi đêm xuống rồi hẵng di chuyển nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Hồ thành chủ vốn cũng cần thời gian để triệu tập đội quân, vì thế gật đầu đồng ý.
Phượng Khê ngâm nga một khúc dân ca, vui vẻ quay về khu Đinh.
Hai nghìn năm binh lính, cộng thêm tám trăm đệ tử của Huyền Thiên Tông thì thừa sức diệt sạch đội quân hai nghìn người của Ma tộc rồi.
Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ Ma tộc tự chui đầu vào rọ nữa thôi.
Phượng Khê hơi căng thẳng, tuy trước đó nàng đã tham gia thí luyện ở bí cảnh Thiên Ngân, nhưng lần đó chỉ là thí luyện, còn lần này là chiến trường thật sự, ngươi c.h.ế.t ta sống.
Nhưng nếu đã chọn con đường tu tiên, thì sớm muộn gì tay cũng phải nhiễm m.áu tươi, nàng đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện này rồi.
Đương nhiên, nếu không phải nhiễm m.áu tươi thì càng tốt.
Lúc này, quả cầu đen nói với nàng: “Tuy trong biển Vô Cực cũng có ma khí, nhưng quá yếu, lượng ma khí ta hấp thụ mấy ngày qua còn chẳng đủ nhét kẽ răng nữa kìa. Tốt nhất hôm nay ngươi hãy tìm cơ hội để ta hấp thụ một chút ma khí do Ma tộc giải phóng ra, để ta nhanh chóng nâng cao tu vi.”
Phượng Khê khó hiểu hỏi: “Để ngươi hấp thụ ma khí do ma tộc giải phóng ra á? Hấp thụ kiểu gì?”
“Khi ma tộc thi triển pháp quyết, ma khí sẽ tràn ra, chỉ cần ma khí xuất hiện trong bán kính ba thước quanh ta, là ta có thể hấp thụ được.”
Phượng Khê: “… Ý của ngươi là, ta phải chống đỡ sự tấn công của Ma tộc, để ngươi hấp thụ ma khí á?”
“Tu vi của ta phèn tới mức nào, ngươi không biết chắc. Ta có thể đánh với mấy tên Ma tộc?”
Quả cầu đen thở dài: “Cũng đúng. Thôi, chúng ta đều phế vật như nhau, từ nay đừng ai chê ai nữa.”
Phượng Khê: “…”
Nàng nheo mắt suy tư, đánh trực diện thì không được, nhưng làm người thì phải biết linh hoạt.
Ví dụ như, khi người khác đánh nhau với Ma tộc, nàng chạy tới giúp đỡ chẳng hạn.
Thế chẳng phải là có thể hưởng ké ma khí rồi đấy ư?
Càng nghĩ, Phượng Khê càng cảm thấy cách của mình khả thi. Làm vậy chẳng những có thể hưởng ké ma khí, mà còn có thể thiết lập hình tượng chiến đấu quên mình, anh dũng g.i.ế.t địch, quả là một mũi tên trúng hai con nhạn!
Biết được biện pháp của nàng, quả cầu đen sững sờ.
“Chủ nhân, ngươi thật sự rất lợi hại, chỉ mỗi ngươi mới có thể nghĩ ra biện pháp vừa thất đức, vừa vẹn cả đôi đường thế này.”
Nghe thế, Phượng Khê cũng không biết quả cầu đen đang khen mình hay châm biếm mình nữa. Nhưng dù sao thì nàng cũng rất mong chờ vào cuộc chiến đấu đêm nay.
Kết quả, nàng chờ mãi, chờ qua cả giờ Tý, mà vẫn chẳng thấy bóng dáng Ma tộc đâu.
Phượng Khê thầm nghĩ: đừng nói là lão ma đầu Huyết Thiên Tuyệt truyền tin giả đấy nhé?
Tới giờ Sửu, quả cầu đen đột nhiên nói: “Ban nãy ta mạo hiểm bơi về phía trước dò thám tin tức, phát hiện ở phía đông có rất nhiều hải thú cấp thấp đang đổ bộ về phía này. Ngươi nói xem, có khi nào Ma tộc sẽ tấn công các khu vực khác không?”
Phượng Khê cảm thấy suy đoán của quả cầu đen không phải không có lý.
Rất có thể tộc Ảnh Ma đã cố tình tung tin giả để đánh lừa Huyết Thiên Tuyệt.
Còn một khả năng khác, là trong Nhân tộc có gian tế của Ma tộc. Kẻ nọ phát hiện ra việc nhân số của khu Đinh tăng lên, nên mới tạm thời thay đổi kế hoạch.
Vậy thì tộc Ảnh Ma sẽ tấn công khu vực nào đây?
Nàng cảm thấy, khả năng lớn chúng sẽ chọn khu Giáp do Hỗn Nguyên Tông phụ trách phòng thủ.
Bởi khu Giáp cách khu Đinh xa nhất, hơn nữa sóng biển nơi đó cuồn cuộn, Ma tộc hiếm khi vượt biên từ khu đó, nên chắc chắn Hỗn Nguyên Tông sẽ lơ là phòng thủ.