Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Chương 61



Khi Phượng Khê đang suy nghĩ, nàng nhận được tin tức từ Hình Vu: “Phượng Khê, Ma tộc đánh lén địa bàn của Hỗn Nguyên Tông rồi.”

“Lưu trưởng lão cầu cứu Phùng trưởng lão của bọn ta, hiện tại Phùng trưởng lão đang do dự, sợ Ma tộc chơi chiêu dương đông kích tây. Lỡ khi đang giúp Hỗn Nguyên Tông mà Ma tộc bất ngờ tấn công vào khu Bính, thì chẳng phải bọn ta sẽ thất thủ ư?”

“Phượng Khê, ngươi có cách gì không?”

Phượng Khê: “…”

Chuyện của Ngự Thú Môn các ngươi, sao lại hỏi ta?

Lúc này, Đoan Mộc trưởng lão bước tới với sắc mặt nghiêm trọng, ông ấy nói: “Tiểu Khê, khu Giáp bị đánh lén rồi, trò hãy bảo viện binh của phủ thành chủ qua đó giúp đỡ đi.”

Dẫu ngày thường Huyền Thiên Tông và Hỗn Nguyên Tông có bất hòa thế nào đi nữa, thì vào thời khắc dầu sôi lửa bỏng thế này, họ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

“Đoan Mộc trưởng lão, chúng ta không thể phái toàn bộ viện binh qua đó được. Ít nhất cũng phải giữ lại một nghìn người, lỡ Ma tộc chơi chiêu dương đông kích tây, chúng ta cũng không quá bị động.”

“Hơn nữa, ngài không thể qua đó, ngài hãy ở lại trấn giữ khu Đinh đi, con và Ngũ sư huynh sẽ dẫn người qua.”

Đoan Mộc trưởng lão từ chối một cách quả quyết: “Quân Văn đi thì được, nhưng trò thì không. Chưởng môn đã dặn dò lão rằng không được để trò thoát khỏi tầm mắt lão.”

Phượng Khê đáp với giọng điệu thành khẩn: “Đoan Mộc trưởng lão, con tới đây không phải để chơi, con tới để rèn luyện kia mà. Hơn nữa, ít nhiều gì Vạn Kiếm Tông và Ngự Thú Môn cũng sẽ cử người sang tiếp viện, về mặt nhân số, chắc chắn phe ta chiếm ưu thế. Chỉ cần con cẩn thận hơn, thì sẽ không sao đâu. Với lại, con còn mặc bảo giáp nữa, ngài cho phép con đi đi mà.”

Đoan Mộc trưởng lão vẫn không đồng ý. Phượng Khê bất chợt nói: “Trưởng lão, ngài xem, thứ đang trôi nổi trên mặt biển kia là gì thế ạ?”

Đoan Mộc trưởng lão vội nhìn qua, ông ấy mở to mắt quan sát một lúc lâu, thậm chí còn dùng thần thức kiểm tra đi kiểm tra lại, nhưng vẫn chẳng phát hiện ra manh mối gì.

Chờ tới khi ông ấy ý thức được bản thân bị lừa, thì đã chẳng thấy bóng dáng Phượng Khê đâu nữa.

Phượng Khê tích cực như vậy cũng là có nguyên nhân. Nguyên nhân chủ yếu là giúp quả cầu đen hấp thụ ma khí, nguyên nhân thứ yếu là xây dựng hình tượng của bản thân.

Nàng vừa chạy về khu Giáp, vừa trả lời Hình Vu: “Ta dẫn một nghìn năm trăm binh lính của phủ thành qua giúp, ngươi có đi hay không thì tùy.”

Hình Vu ngẩn ra, sao Phượng Khê lại có binh lính của phủ thành?

Có một nghìn năm trăm binh lính, Ngự Thú Môn họ chỉ cần phái một đội nhỏ người qua giúp là được.

Khi Phượng Khê đi ngang qua khu Bính, vừa hay chạm mặt Tần Thời Phong và Hình Vu đang chuẩn bị xuất phát, hai người họ dẫn người gia nhập đội quân của nàng.

Hình Vu khẽ hừ lạnh: “Lúc ấy Lưu trưởng lão còn mạnh miệng nói mạnh ai nấy lo, thế mà giờ đây lại cầu cứu khắp nơi. Quả là tự vả mặt mình!”

“Cũng may chúng ta lương thiện, nghĩa hiệp, nếu không ai thèm xen vào mớ rắc rối của ông ta?”

Phượng Khê có hơi không đồng tình với lời nói của hắn, nàng phản bác: “Hình Vu sư huynh, huynh nói thế là không được rồi. Bất kể thuộc tông môn nào đi nữa, thì chúng ta cũng đều là Nhân tộc. Bất kể chúng ta nội đấu ra sao, thì khi Ma tộc tấn công, chúng ta vẫn phải đoàn kết một lòng.”

“Lấy muội làm ví dụ nhé, dẫu giữa muội và Thẩm Chỉ Lan có mối thù không đội trời chung, nhưng hiện tại muội vẫn gác lại thù riêng, suy nghĩ vì lợi ích chung.”

Hình Vu bị nói tới đỏ mặt, gã lẩm bẩm: “Ta chỉ nói vậy thôi mà. Nếu thật sự muốn khoanh tay đứng nhìn, thì ta đã chẳng dẫn người đi theo ngươi.”

Tần Thời Phong lại nhìn Phượng Khê với ánh mắt kinh ngạc. Hắn ta không ngờ Phượng Khê lại rộng lượng, biết nhìn xa trông rộng tới vậy, hóa ra trước kia hắn ta đã nghĩ sai cho nàng.

Quân Văn lẳng lặng nhìn tiểu sư muội “diễn”, đúng là nàng biết suy nghĩ vì lợi ích chung, biết nhìn xa trông rộng thật; đúng là nàng dẫn quân cứu viện Hỗn Nguyên Tông thật, nhưng chắc chắn chuyện này chẳng hề đơn giản như thế.

Hắn có dự cảm, sau khi cứu viện thành công, tiểu sư muội sẽ tung chiêu lớn.

Khi đoàn người Phượng Khê chạy tới khu Giáp, phía Nhân tộc đã rơi vào thế yếu.

Đấy là trong trường hợp Vạn Kiếm Tông đã cử ba trăm người tới giúp đỡ rồi đấy, nếu không thì Hỗn Nguyên Tông đã sớm bại trận rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Suy cho cùng cũng do Hỗn Nguyên Tông phòng thủ lơ là, nên khi bị Ma tộc tấn công bất ngờ mới trở tay không kịp.

Phượng Khê hét lên: “Các vị yên tâm đi! Phượng Khê đã dẫn quân tới chi viện cho mọi người rồi đây! G.i.ế.t!”

Phượng Khê hét vang khẩu hiệu, rồi quả quyết xông thẳng vào đám đông đang hỗn chiến.

Quân Văn sợ thót tim!

Nếu tiểu sư muội gặp bất trắc, hắn biết giải thích với sư phụ thế nào đây?

Thế là, hắn lập tức lao theo nàng. Nhưng tốc độ của Phượng Khê quá nhanh, thân thể nàng lại linh hoạt như cá trạch, khiến hắn không theo kịp.

Hắn nhìn thấy nàng vung thanh kiếm nát, đ.âm chỗ này, t.h.ọ.c chỗ kia, nhảy tưng tửng giữa chiến trường.

Thoạt trông nàng rất bận rộn, chiến đấu rất vất vả, nhưng thực tế thì, mũi kiếm của nàng còn chẳng tổn thương được tên Ma tộc nào.

Thẩm Chỉ Lan đang giao chiến với một tên Ma tộc, nhìn thấy Phượng Khê đang bận rộn ở nơi cách mình không xa, trong mắt nàng ta lóe lên một tia toan tính, cố ý dẫn dắt tên Ma tộc kia tới gần Phượng Khê.

Kết quả, chưa chờ nàng ta kịp tới gần, Phượng Khê đã xách thanh kiếm gỗ chạy tới nơi khác để “giúp đỡ”.

Thẩm Chỉ Lan tức tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại chẳng thể làm gì nàng.

Lòng “hào hiệp trượng nghĩa” của Phượng Khê đã thu hút sự chú ý của một tên Ma tộc tóc đỏ.

Chúng tới chuyến này cốt là nhắm vào đệ tử thân truyền, nếu có thể bắt sống một người về Ma tộc, thì coi như đã lập công lớn.

Hắn ta vốn định bắt Thẩm Chỉ Lan, nhưng pháp bảo trên người nàng ta nhiều như sung, hắn ta rình một lúc lâu mà vẫn chưa tìm được cơ hội ra tay.

Phượng Khê cũng là đệ tử thân truyền, hơn nữa tu vi của nàng mới đạt tới kỳ Luyện Khí, chẳng có chút bản lĩnh nào cả, chi bằng bắt nàng thì hơn.

Thế là, Tóc Đỏ lao tới cản đường Phượng Khê.

Phượng Khê: “Tu vi của ngươi đạt tới cảnh giới nào rồi. Tu vi của ta mới đạt tới kỳ Luyện Khí thôi, nếu tu vi của ngươi cao hơn ta, thì tìm người khác mà so chiêu.”

Tóc Đỏ: “…”

Đây là chiến trường, chứ không phải sân thí luyện đâu.

Ngươi nói mấy lời đó với ta, có thích hợp không?

Trong lúc hắn ta ngẩn người vì kinh ngạc, tay trái giấu sau lưng của Phượng Khê đã bắt đầu kết ấn.

Một sợi dây đằng linh lực lập tức trói c.h.ặ.t c.h.â.n Tóc Đỏ, cùng lúc đó, thanh kiếm gỗ trong tay Phượng Khê đ.âm thẳng về phía cổ họng hắn ta.

Tóc Đỏ chẳng hề đề phòng, thế nên dù tốc độ của kiếm gỗ rất chậm chạp, hắn ta cũng chỉ kịp nghiêng đầu, mũi kiếm đ.âm trúng bả vai, nhưng vẫn may vì không nguy hiểm tới tính mạng.

Hắn còn chưa kịp thở phào thì hỏa quyết của Phượng Khê đã lập tức tấn công.

Không chỉ một ngọn, mà là mấy chục ngọn.

Dẫu có nằm mơ tóc đỏ cũng không ngờ rằng, Phượng Khê - người thoạt trông tu vi mới chỉ đạt tới kỳ Luyện Khí lại có thể trùng ấn. Quả là xui xẻo!

Tóc Đỏ bị đốt thành nến đỏ.

Tự thiêu đốt bản thân, để thắp sáng cho người khác.

Cuối cùng, hắn ta không thể chịu nổi nữa, vội vã nhảy thẳng xuống biển Vô Cực.