Thấy bản thân chiến thắng một cách nhẹ nhàng như thế, lòng tự tin của Phượng Khê bùng nổ, càng đánh hăng say hơn.
Lúc này nàng mới thật sự nghiêm túc!
Nàng hết hóa linh lực thành dây đằng trói chân Ma tộc, lại châm lửa đốt tóc người ta, khiến đám Ma tộc tức đến nỗi bỏ lại đối thủ, tập trung đuổi g.i.ế.t nàng!
Quân Văn sốt vó tìm tiểu sư muội khắp nơi, chẳng ngờ vừa ngẩng đầu lên đã thấy tiểu sư muội đáng yêu của hắn dẫn theo một đội quân Ma tộc chạy về phía hắn.
Quân Văn: “…”
Hắn còn chưa kịp phản ứng lại, Phượng Khê đã rẽ ngoặt, dẫn đội quân kia xông về phía Thẩm Chỉ Lan.
“Thẩm Chỉ Lan, tỷ muội tốt của ta ơi, ta tới giúp ngươi đây.”
Thẩm Chỉ Lan tức nổ mũi!
Giúp ta á?
Ngươi sợ ta c.h.ế.t không đủ nhanh thì có!
Phượng Khê chẳng thèm quan tâm nàng ta nghĩ gì, cứ thế chạy thẳng tới trước mặt nàng ta, rồi hét lên: “Tỷ muội tốt ơi, ta tới rồi đây! Tỷ muội đồng lòng, sức mạnh vô song, sóng vai chiến đấu, diệt sạch ấu trùng Ma tộc!”
Sau đó, nàng đánh hỏa quyết về phía tên Ma tộc chiến đấu với Thẩm Chỉ Lan, ngọn lửa yếu ớt như ngọn đèn dầu trong gió đông.
Thẩm Chỉ Lan tức điên lên!
Nhưng, những “cái đuôi” sau lưng Phượng Khê lại chẳng quan tâm nàng ta tức hay vui, chúng cảm thấy Thẩm Chỉ Lan và Phượng Khê là cùng một ruộc, hơn nữa nàng ta cũng đang mặc trang phục của đệ tử thân truyền, vì thế chúng đổ dồn tất cả các loại pháp quyết về phía nàng ta.
Thẩm Chỉ Lan: “…”
Ma tộc các ngươi không có não à?
Không nhìn ra Phượng Khê đang gắp lửa bỏ tay người đấy ư?
Sau khi thành công “gửi gắm” một đám Ma tộc cho Thẩm Chỉ Lan, Phượng Khê tiếp tục dẫn theo đám Ma tộc còn lại luyện tập chạy bền.
Mục tiêu lần này của nàng là Mục Tử Hoài - đại đệ tử của Hỗn Nguyên Tông. Vừa chạy, nàng vừa hét khàn giọng: “Mục sư huynh, mau lên! Chỉ Lan sư tỷ sắp ngỏm củ tỏi rồi, huynh mau tới cứu tỷ ta đi.”
Sau đó, nàng lại thành công “gửi gắm” thêm mấy Ma tộc nữa.
Thấy sau lưng mình chỉ còn lại ba tên Ma tộc, hơn nữa tu vi đều sàn sàn nhau, thế là nàng dừng chân không chạy nữa.
Nàng rút kiếm gỗ ra, chỉ thẳng mặt ba tên Ma tộc: “Sao hả? Tưởng ta chạy là vì sợ các ngươi chắc? Nhầm rồi! Ta chỉ muốn giúp các ngươi sống lâu thêm vài khắc mà thôi.”
“Nhưng nếu các ngươi đã chủ động tìm c.h.ế.t như thế, vậy ta cũng không khách sáo nữa. Để tiết kiệm thời gian, các ngươi đừng chơi trò một chọi một nữa. Nào, xông lên đây, chúng ta đánh hội đồng.”
Ba tên Ma tộc: “…” Con mẹ nó, ai thèm chơi một chọi một với ngươi!
Người tên Phượng Khê này cực kỳ thiếu đạo đức!
Tu vi không cao, nhưng chạy trốn lại nhanh hơn bất cứ ai, khiến bọn chúng đuổi tới độ mệt bở hơi tai.
Chúng thẹn quá hóa giận, đồng loạt tung pháp quyết Ma tộc về phía nàng.
Công pháp của Ma tộc khác công pháp của Nhân tộc, Ma tộc dùng pháp quyết để chuyển hóa ma khí thành hình dạng của binh khí hoặc mãnh thú để tấn công.
Ba tên Ma tộc trước mặt, một tên thì chuyển hóa ma khí thành rắn độc, một tên thì chuyển hóa ma khí thành kiếm, tên còn lại chuyển hóa ma khí thành sói.
Bàn tay Phượng Khê nhanh chóng kết ấn, vô số dây đằng linh lực “mọc” ra từ lòng bàn tay nàng, trói chặt rắn, kiếm và sói do ma khí biến thành.
Ba tên Ma tộc nhìn mà choáng váng.
Không ngờ nàng lại biết trùng ấn - chiêu thức mà chỉ tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên mới có thể thi triển.
Sao có thể?
Phượng Khê chẳng cho chúng thời gian kinh ngạc, nàng nhanh chóng tung hỏa quyết.
Vô số ngọn lửa linh lực lao về phía chúng!
Chúng luống cuống né tránh ngọn lửa linh lực, trong đầu đồng thời nảy ra một nhận định: Phượng Khê ẩn giấu tu vi!
Nàng nhất định là tu sĩ kỳ Kim Đan!
Nhận định này vừa nảy ra, ba tên Ma tộc đã lập tức xoay người bỏ chạy!
Phượng Khê không tha cho chúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nàng xách kiếm gỗ đuổi theo.
“Đứng lại, các ngươi đứng lại cho ta! Ta đâu có ăn thịt các ngươi, các ngươi chạy làm gì!”
Quân Văn vất vả lắm mới chen qua đám đông, chạy tới định cứu viện tiểu sư muội: “…”
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi hắn bị Ma tộc cuốn lấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thấy hắn, ánh mắt Phượng Khê sáng lên: “Ngũ sư huynh, cản chúng lại. Chúng đều là chiến lợi phẩm của muội đó!”
Ba tên Ma tộc: “…”
Chiến lợi phẩm á?
Thôi xong, lần này chúng xui tận mạng rồi!
Nếu sớm biết thế này, chúng đã tập trung đối phó ả đệ tử thân truyền của Hỗn Nguyên Tông kia.
Ít nhất nàng ta là người đứng đắn, không giấu kẻ vô liêm sỉ che giấu tu vi đang đuổi theo phía sau chúng kia.
Quân Văn vung kiếm về phía ba tên Ma tộc, Phượng Khê đuổi theo phía sau cũng gia nhập cuộc chiến.
Ba tên Ma tộc vốn không phải đối thủ của hai người họ, bị một kiếm của Quân Văn g.i.ế.t c.h.ế.t.
Phượng Khê ngẩn ra trong giây lát, sau đó tiếp tục nhiệt tình chạy tới “giúp đỡ” người khác.
Không thể thay đổi quy luật sinh tồn, thì chỉ có thể thay đổi bản thân thôi.
Thời gian dần trôi, Ma tộc dần rơi vào thế yếu.
Thấy Tần Thời Phong và Hình Vu của Ngự Thú Môn ở gần đó, Phượng Khê chạy qua nói: “Hai huynh dẫn người canh giữ bờ biển đi, tránh cho có kẻ nhân cơ hội nhảy xuống biển trốn thoát.”
Hình Vu lập tức đáp: “Được!”
Tần Thời Phong: “…”
Phải chăng gã đã quên gã là đệ tử của Ngự Thú Môn rồi?
Nếu không thì sao lại răm rắp nghe lời Phượng Khê thế!
Dù trong lòng thầm châm chọc tiểu sư đệ nhà mình, nhưng Tần Thời Phong không thể không thừa nhận Phượng Khê nói đúng. Hiện tại, Nhân tộc đang chiếm ưu thế, chẳng bao lâu sau Ma tộc sẽ chạy trối c.h.ế.t, nhất định phải chặn đứng đường lui của bọn chúng.
Vì thế, hai người dẫn theo một đội nhỏ canh giữ bờ biển, ôm cây đợi thỏ.
Đúng như dự đoán, đám Ma tộc chạy về phía bờ biển, bị bắt sống toàn bộ.
Nửa canh giờ sau, trận chiến hoàn toàn kết thúc, sau khi kiểm kê t.h.i t.h.ể và tù binh, mọi người phát hiện ra còn thiếu một tên Ma tộc!
Căn cứ vào lời khai của đám tù binh, kẻ trốn thoát tên Ứng Phi Long, là đệ tử quý tộc của tộc Ảnh Ma.
Chính là kẻ có mái tóc đỏ cực kỳ bắt mắt kia.
Phượng Khê: “…”
Là ngọn nến nàng vừa châm ý hả?
Đúng rồi, khi ấy để dập tắt lửa trên người, hắn ta đã nhảy xuống biển.
Không ngờ lại giúp hắn trốn thoát.
Quả là… con cưng của trời!
---
Kiểm kê nhân số xong, Phượng Khê cười tủm tỉm nói với Lưu trưởng lão của Hỗn Nguyên Tông: “Ta nhớ hôm đó ngài nói, mạnh ai nấy lo, kết quả thì sao? Ta không nói mấy lời thừa thãi nữa, tránh làm tổn thương tới ngài. Nhưng chúng ta đã giúp đỡ, ngài có nên tỏ chút thành ý không?”
Sắc mặt Lưu trưởng lão hết đỏ rồi lại xanh, hết xanh rồi đến trắng, sắp thành cầu vòng tới nơi!
Ông ta thật sự không ngờ rằng Ma tộc sẽ tấn công khu Giáp, nên mới phòng thủ lơ là, vì thế mới bị đánh cho trở tay không kịp.
Ngày đó ông ta mạnh miệng bao nhiêu, thì hiện tại mặt đau bấy nhiêu.
Nhưng ông ta không ngờ, Phượng Khê lại mặt dày đòi lợi ích một cách thẳng thừng như thế.
Người bình thường có ai làm được chuyện này đâu!
Phượng Khê nói tiếp: “Lưu trưởng lão, ngài đừng hiểu lầm, bốn tông môn lớn đều là người đồng đạo, đoàn kết một lòng để chống lại kẻ thù cũng là lẽ hiển nhiên. Dẫu những chuyện ngài từng làm có hơi quá đáng, bọn ta cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Đây là đạo nghĩa, cũng là trách nhiệm của chúng ta.”
“Nhưng một nghìn năm trăm binh lính phủ thành ta dẫn tới đây, người bị thương, người tàn tật, thậm chí còn có người bỏ mạng. Về tình về lý, Hỗn Nguyên Tông đều nên bồi thường cho họ chứ nhỉ?”