Nghe thấy những lời này của Phượng Khê, nhóm binh lính phủ thành cảm động tới độ rưng rưng nước mắt.
Họ không thể so sánh với đệ tử của bốn tông môn lớn, nếu có con đường khác, thì chẳng ai nguyện ý tới biên giới kiếm ăn cả.
Trước kia, trừ hâm mộ và ghen tị Phượng Khê ra, họ còn hơi xem thường nàng.
Nhưng trong quá trình chiến đấu ban nãy, sự dũng mãnh của Phượng Khê đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng họ.
Ngay cả Lưu trưởng lão của Hỗn Nguyên Tông còn không anh dũng bằng nàng.
Hiện tại, nàng lại tranh thủ đòi bồi thường cho họ, quả là người tốt hiếm có khó tìm!
Người tốt!
Tất cả đệ tử thân truyền của bốn tông môn lớn chẳng ai tốt bằng Phượng Khê!
Chỉ nàng mới xứng với tám chữ “hành hiệp trượng nghĩa, trừ bạo an dân”.
Lưu trưởng lão bị Phượng Khê đẩy lên đỉnh cao của đạo đức, đành bóp mũi lấy ra hai mươi vạn linh thạch để khao thưởng binh lính phủ thành.
Ông ta vốn chỉ định bỏ ra mười vạn thôi, nhưng Phượng Khê liên tục nhấn mạnh con số một nghìn năm trăm binh lính.
Nên ông ta mới cắn răng lấy ra thêm mười vạn nữa.
Phượng Khê cười tủm tỉm khen: “Lưu trưởng lão không hổ là trưởng lão của Hỗn Nguyên Tông, quá hào phóng, rất có phong thái của tông môn.”
“Ngoài ra, ta nghĩ đám tù binh này nên giao cho Hồ thành chủ thẩm vấn, dẫu sau chúng ta vẫn phải đề phòng Ma tộc phản công, không có thời gian đâu mà làm chuyện này.”
Đối với ý kiến này, Lưu trưởng lão không hề phản đối.
Vì thế, Phượng Khê nhờ các binh lính phủ thành áp giải đám tù binh Ma tộc về khu Đinh, chờ tới hừng đông sẽ áp giải tới thành An Định.
Ngay cả t.h.i t.h.ể của đám Ma tộc cũng bị mang về khu Đinh.
Trên đường về, Hình Vu tò mò hỏi Phượng Khê: “Ta vẫn chưa kịp hỏi, sao ngươi lại có binh lính phủ thành?”
Phượng Khê đáp ngay: “Sáng hôm qua có mộ con Voi Mắt Vàng ló đầu ra khỏi mặt biển đấy thôi. Ta cảm thấy chuyện bất thường tất có điều mờ ám, bèn đi tìm Hồ thành chủ.”
“Không phải ta khen chứ, chẳng trách người ta có thể làm thành chủ. Người ta có tầm nhìn xa trông rộng, cảm thấy sắp xảy ra chuyện, nên phái binh lính phủ thành tới chi viện.”
Khi nói những lời này, nàng cố ý cất cao giọng, khiến những binh lính phủ thành nghe rõ ràng.
Thế là, sự sùng bái và kính trọng của họ dành cho thành chủ nhà mình đã đạt tới một độ cao trước nay chưa từng có!
Vài thân tín lập tức báo tin cho Hồ thành chủ, một là báo cáo tình hình bên này, hai là bày tỏ sự sùng bái.
Nhận được tin, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng của Hồ thành chủ cuối cùng cũng hạ xuống.
Ông ta không dám rời thành An Định tới chi viện, không phải ông ta tham sống sợ c.h.ế.t, mà sợ Ma tộc nhân dịp hỗn loạn lẻn vào thành quấy phá.
Hiện tại, độ hảo cảm của Hồ thành chủ đối với Phượng Khê trực tiếp tăng vọt!
Nếu không nhờ đề nghị của nàng, chắc chắn hôm nay đã xảy ra chuyện lớn!
Nhưng điều khiến ông ta bất ngờ hơn đó là: Phượng Khê đã đẩy toàn bộ công lao cho ông ta.
Đứa bé Phượng Khê này, thật sự quá tốt!
Khi Phượng Khê về tới khu Đinh, đứng từ xa nàng đã nhìn thấy Đoan Mộc trưởng lão đang ngó nghiêng xung quanh.
Tuy đã nhận được tin tức Nhân tộc toàn thắng, Phượng Khê vẫn bình an không xảy ra chuyện gì, nhưng chưa nhìn thấy nàng, ông ấy vẫn chưa yên tâm.
Giờ đây nhìn thấy Phương Khê và Quân Văn bình yên vô sự quay về, ông ấy mới hoàn toàn yên tâm.
Phượng Khê kể sơ qua những chuyện đã xảy ra cho Đoan Mộc trưởng lão nghe, sau đó dẫn người đi… lục lọi nhẫn trữ vật của tù binh và t.hi t.hể của Ma tộc.
Quân Văn: “…”
Hắn vốn tưởng sở dĩ Phượng Khê không đưa thẳng người về thành An Định, là vì suy xét tới vấn đề an toàn, chứ không ngờ rằng lại xuất phát từ “lòng tham”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Đoan Mộc trưởng lão cũng cảm thấy làm vậy không được thích hợp cho lắm, nhưng Phượng Khê bật cười phản bác: “Đây là tù binh, chúng ta thu chiến lợi phẩm thì sao? Nếu Hỗn Nguyên Tông dám mặt dày tới đòi, con sẽ cho họ ngay.”
Đoan Mộc trưởng lão im lặng không hé răng.
Vì ông ấy cảm thấy, phàm là Lưu trưởng lão còn muốn giữ lại chút thể diện, thì sẽ không tìm tới.
Thu hết chiến lợi phẩm, Phượng Khê nói với Đoan Mộc trưởng lão: “Ngài nghỉ ngơi trước đi, con đi thẩm vấn tù binh.”
Đương nhiên Đoan Mộc trưởng lão sẽ không đồng ý, ông ấy cũng đi theo tới nơi gọi là “phòng thẩm vấn”.
Phượng Khê bảo người dẫn Thí Vô Ngân - thống lĩnh ma tộc tới trước.
Gặp hắn ta, Phượng Khê không nói gì mà chỉ khẽ cười hai tiếng, khiến Thí Ngô Ngân cảm thấy sởn gai ốc.
“Bị chúng ta bắt sống, chắc ngươi đang không cam lòng lắm nhỉ? Ta là người lương thiện, không muốn để người khác cảm thấy bất công. Đoan Mộc trưởng lão, phiền ngài giam lại một phần tu vi của hắn ta giúp con, con sẽ so chiêu với hắn ta.”
Tuy Đoan Mộc trưởng lão cảm thấy tiểu nha đầu đang náo loạn, nhưng biểu hiện hôm nay của Phượng Khê thật sự quá xuất sắc, vì thế ông ấy đành dung túng nàng.
Dẫu sao có ông ấy ngồi đây, Thí Vô Ngân cũng chẳng thể làm tổn thương Phượng Khê được.
Ông ấy giam bảy phần tu vi của Thí Vô Ngân, rồi cởi dây trói linh hồn trên người hắn ta.
Trong mắt Thí Vô Ngân lóe lên sự hung ác, dù lần này bỏ mạng tại đây, hắn ta cũng muốn kéo theo tiểu nha đầu thối kia làm đệm lưng.
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi, giải phóng ma khí ra, rồi chuyển hóa ma khí thành một con mãnh hổ.
Con hổ há to miệng gầm lên, rồi xông về phía Phượng Khê.
Phượng Khê nhẹ nhàng né tránh, chứ không hề đánh trả.
Sau đó… nàng liên tục né tránh.
Ban đầu Thí Vô Ngân còn hừng hực khí thế, nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng lại biến thành thở hổn hển, toàn thân mệt nhoài.
Trên người hắn ta đang bị thương, còn bị giam bảy phần tu vi, sao mà chịu được nàng lăn lộn như thế!
Phượng Khê tỏ vẻ không hài lòng: “Mới đánh một lát đã dừng lại là sao? Không đánh nổi nữa à?”
“Ta cảm thấy lạ thật đấy, sao Ma tộc lại chọn tên phế vật như ngươi dẫn đội nhỉ? Khó trách đội quân của Ma tộc lại bị diệt sạch. Người xưa dặn rồi, binh yếu gặp tướng tài thì mạnh, binh mạnh gặp tướng hèn thì thua, quả là không sai xíu nào.”
Thí Vô Ngân hộc ra một ngụm m.áu tươi.
Cuối cùng hắn ta cũng hiểu ý đồ của tiểu nha đầu thối này.
Nàng đang đùa giỡn hắn ta! Xỉ nhục hắn ta!
Sao nhân tộc lại xuất hiện một người vô liêm sỉ như nàng cơ chứ?
Không, nàng không phải người.
Phượng Khê nói với Đoan Mộc trưởng lão: “Ngài hãy mở cho hắn thêm một phần tu vi nữa đi.”
Đoan Mộc trưởng lão làm theo.
Ông ấy cảm thấy Phượng Khê quá nghịch ngợm, nhưng lại không thể trách, dẫu sao nàng vẫn còn nhỏ, ham chơi chút cũng là bình thường.
Sau khi được mở thêm một phần tu vi, thể lực của Thí Vô Ngân đã được khôi phục, hắn ta lại tiếp tục đánh nhau với Phượng Khê.
Tiếc là, hắn chẳng thể đụng tới một sợi tóc của nàng, bởi nàng chạy trốn nhanh hơn thỏ.
Thí Vô Ngân nghĩ mãi mà không hiểu, thoạt trông tu vi của tiểu nha đầu này mới đạt tới kỳ Luyện Khí, vì sao thể lực và linh lực của nàng lại dùng mãi không hết thế?
Đã chạy một lúc lâu như thế, mà nàng chẳng có chút dấu hiệu mệt mỏi nào.
Chẳng bao lâu sau, hắn ta lại mệt lả người, Phượng Khê lại bảo Đoan Mộc trưởng lão mở thêm cho hắn một phần tu vi…
Sau vài lần như vậy, Thí Vô Ngân nằm liệt trên đất.
“Ngươi muốn hỏi gì thì hỏi đi, đừng làm nhục ta như thế nữa.”
Phượng Khê: “…”