Nàng chỉ muốn giúp quả cầu đen hấp thụ thêm nhiều ma khí, thuận tiện luyện tập thân pháp thôi mà, có làm nhục ai đâu?
Nhưng nếu hắn ta đã chủ động muốn khai, thì nàng sẽ không từ chối.
Vì thế, Phượng Khê hỏi: “Trước kia, mỗi lần quấy rối Nhân tộc, Ma tộc các ngươi chỉ phai chừng mấy trăm người. Vì sao lần này lại phái nhiều người tới vậy?”
Thí Vô Ngân yếu ớt đáp: “Nghe tin bốn tông môn lớn của Nhân tộc tới chi viện, chúng ta muốn ra oai phủ đầu với các ngươi, nếu có thể bắt sống một đệ tử thân truyền về thì càng tốt.”
Phượng Khê khẽ gật đầu: “Vậy vì sao các ngươi lại chọn tấn công khu Giáp, mà không tấn công khu Đinh?”
Thí Vô Ngân nghiến răng: “Bọn ta vốn định tấn công khu Đinh, nhưng nửa đường đi lại gặp một con Voi Mắt Vàng, nó như bị động kinh ấy, cứ liên tục công kích bọn ta. Chúng ta chỉ đành từ bỏ ý định tấn công khu Đinh mà chọn khu Giáp, cứ tưởng sẽ thắng vì tấn công bất ngờ, ai dè…”
Phượng Khê: “…”
Nàng đã suy đoán đủ loại nguyên nhân, chỉ không suy đoán tới nguyên nhân này.
Nàng hỏi tiếp: “Tiếp theo các ngươi còn kế hoạch đánh lén không?”
Thí Vô Ngân lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Phượng Khê cảm thấy một thủ lĩnh nhỏ như hắn ta không biết cũng là chuyện bình thường, thế là nàng đổi yêu cầu khác: “Ta rất thích hóng hớt, ngươi kể ta nghe vài chuyện thú vị ở Ma tộc của các ngươi đi! Nếu ngươi khiến ta thỏa mãn, ta sẽ cầu xin Hồ thành chủ giữ lại cái mạng nhỏ cho ngươi! “Giữ được rừng xanh, lo gì không có củi đốt”; giữ được mạng, biết đâu ngày nào đó ngươi sẽ có cơ hội trốn về Ma tộc thì sao.”
Đoan Mộc trưởng lão: “…”
Ông ấy vốn định ngăn cảm nhưng nhìn thấy hai b.í.m tóc rối bù và gương mặt đầy m.á.u của Phượng Khê, lòng ông ấy mền nhũn, lập tức nuốt hết những lời phản đối xuống bụng.
Tuy Thí Vô Ngân cảm thấy Phượng Khê là đồ điên, nhưng hắn ta vẫn vắt nát óc chia sẻ vài chuyện thú vị mà mình biết cho Phượng Khê.
Phượng Khê chăm chú lắng nghe. Khi Thí Vô Ngân nói tới chuyện nàng cảm thấy hứng thú, nàng thậm chí còn thảo luận với hắn ta.
Cặp mắt của một người một ma tràn ngập ánh sáng hóng hớt.
Quân Văn: “…”
Đoan Mộc trưởng lão: “…”
Phượng Khê không những hóng hớt một cách hăng say, mà còn dùng đá ghi âm để ghi lại, để sau này chia sẻ cho mọi người cùng hóng.
Mãi tới khi Thí Vô Ngân chẳng còn gì để kể nữa, Phượng Khê mới sai người áp giải hắn rời đi.
Sau đó, nàng tiếp tục thẩm vấn những người khác.
Kịch bản vẫn lặp lại, đầu tiên nàng chơi trò ‘mèo vờn chuột’, để đối phương tiêu hao hết ma khí, sau đó bắt đối phương kể chuyện cho mình nghe.
Đoan Mộc trưởng lão chỉ nghe một lát đã cảm thấy không chịu nổi.
Nào là thiếu chủ của tộc Mãng Ma là kẻ mù đường, nào là phu nhân của gia chủ tộc Ảnh Ma từng là mối tình đầu của Huyết Thiên Tuyệt; vớ va vớ vẩn!
Ông ấy dứt khoát nhắm mắt đả tọa, tai không nghe, tâm không phiền.
Dẫu sao có Quân Văn ở đây, chắc chắn Phượng Khê sẽ không gặp nguy hiểm.
Khi Phượng Khê càng lúc càng “phiêu” trên con đường thần kinh, thì có người vào bẩm báo rằng Hồ thành chủ tới.
Đầu tiên Hồ thành chủ tới khu Giáp do Hỗn Nguyên Tông phụ trách phòng thủ, sau đó ghé qua khu Ất và khu Bính, cuối cùng mới tới khu Đinh.
Nhìn thấy Phượng Khê, thái độ của Hồ thành chủ còn thân thiết hơn nhìn thấy con gái ruột, mở miệng ngậm miệng là Tiểu Khê ơi, Tiểu Khê à, khiến Đoan Mộc trưởng lão nghe mà ghen tị không thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Phượng Khê giao t.h.i t.h.ể và tù binh của Ma tộc cho Hồ thành chủ, còn cố ý nhắc nhở: “Hồ sư thúc, cháu thấy Thí Vô Ngân vẫn còn hữu dụng, thúc đừng vội g.i.ế.t nhé.”
Hồ thành chủ gật đầu đồng ý.
Tù binh sẽ được chia nhóm để xử lý.
Nhóm thứ nhất là những người có thân phận khá cao, Hồ thành chủ sẽ giữ mạng cho chúng, để sau này còn bàn điều kiện với Ma tộc.
Nhóm thứ hai là những người vẫn còn giá trị lợi dụng, người trong nhóm này sẽ bị sai đi làm một vài chuyện nặng mất sức, tuy vất vả nhưng chưa tới nỗi mất mạng.
Nhóm thứ ba là những người đã hết giá trị lợi dụng, người trong nhóm này sẽ bị sai đi làm một vài chuyện cực kỳ nguy hiểm hoặc cực kỳ tốn sức, hiếm ai có thể chịu đựng qua ba tháng.
Đáng lý ra Thí Vô Ngân sẽ bị xếp vào nhóm thứ ba, nhưng nhờ có Phượng Khê nói đỡ, hắn đã được “nâng lên” nhóm thứ hai.
Phượng Khê lại đưa hai mươi vạn mà Hỗn Nguyên Tông bồi thường cho Hồ thành chủ, để ông ta tự quyết định cách phân chia.
Cầm linh thạch trong tay, Hồ thành chủ càng cảm thán: Tuy còn nhỏ, nhưng tiểu cô nương này làm việc đâu ra đó.
Về chuyện những chiếc nhẫn trữ vật của đám Ma tộc không cánh mà bay, Hồ thành chủ lựa chọn phớt lờ.
Sau khi quay trở về thành An Định, ông ta vội vàng viết báo cáo.
“Tối hôm qua, Ma tộc đánh lén khu Giáp do Hỗn Nguyên Tông phòng thủ, tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt, Nhân tộc chúng ta lại lần nữa rơi vào thế bị động.”
“Vào thời khắc sống còn, Phượng Khê - đệ tử thân truyền của Huyền Thiên Tông - tông môn phụ trách phòng thủ khu Đinh đã dẫn binh lính phủ thành tới tiếp viện. Vạn Kiếm Tông và Ngự Thú Môn cũng kịp thời chi viện.”
“Cuối cùng, Nhân tộc ta đại thắng, trừ một tên Ma tộc trốn thoát, tất cả đám Ma tộc còn lại đều bị bắt giữ hoặc tiêu diệt.”
“Trong trận chiến lần này, biểu hiện của Phượng Khê - đệ tử thân truyền của Huyền Thiên Tông - cực kỳ xuất sắc, thái độ chiến đấu cực kỳ anh dũng. Chỗ nào có Ma tộc, chỗ đó có bóng dáng con bé, dũng cảm xông pha, không hề sợ c.h.ế.t. Có thể nói là tấm gương của Nhân tộc!”
“Ngoài ra, biểu hiện của Quân Văn - đệ tử thân truyền của Huyền Thiên Tông; Lăng Thiên Đình, Liễu Thiếu Bạch - đệ tử thân truyền của Vạn Kiếm Tông; Tần Thời Phong, Hình Vu - đệ tử thân truyền của Ngự Thú Môn; vân vân… cũng cực kỳ ưu tú.”
“Có những đệ tử như vậy, quả là phúc của Nhân tộc ta…”
Phần cuối báo cáo, Hồ thành chủ giải thích sơ qua về lý do bản thân phái binh lính phủ thành tới giúp đỡ khu Đinh, khiêm tốn trần thuật dự đoán của bản thân.
Phần báo cáo này nhanh chóng được chuyển tới tay chưởng môn của bốn tông môn lớn.
Đọc hết báo cáo, phản ứng đầu tiên của Tiêu Bách Đạo không phải là vui vẻ, mà là đau lòng.
Chắc chắn là vì tăng thể diện cho Huyền Thiên Tông, cho người làm sư phụ là ông, nên tiểu nha đầu Tiểu Khê này mới liều mạng như vậy.
Đồ nhi đáng thương của ông!
Còn bé đã hiểu chuyện như thế, sao không khiến người ta đau lòng cho được!
Cảm xúc tiếp theo là tự hào! Tự hào khôn nguôi!
Không hổ là đồ đệ của Tiêu Bách Đạo ông, có dũng có mưu, có can đan, có chiến lược, nói là tấm gương của Nhân tộc cũng không phải nói quá.
Đọc chiến tích của Phượng Khê, tuy Chưởng môn Vạn Kiếm Tông và Ngự Thú Môn có hơi ghen tị với Tiêu Bách Đạo, nhưng nhìn thấy đồ đệ nhà mình cũng được nhắc tên, hai người cũng khá vui mừng.
Chỉ mỗi Bách Lý Mộ Trần đọc đi đọc lại, nhưng chỉ tìm thấy hai chữ “vân vân…”
Bách Lý Mộ Trần: “…”
Hóa ra, tên tuổi hai đồ đệ yêu dấu của ông ta lại không xứng được viết ra thế cơ à?
Nhưng ông ta không tiện nổi giận, bởi suy cho cùng, nhóm người Lưu trưởng lão cũng có lỗi, Hồ thành chủ không viết chuyện này vào báo cáo đã là rất nể mặt Hỗn Nguyên Tông rồi.