Dựa theo lệ thường, sau khi bốn vị chưởng môn thống nhất ý kiến, phần báo cáo kia được công khai với toàn bộ Bắc Vực.
Khi báo cáo được dán khắp đường to ngõ nhỏ, tên tuổi của Phượng Khê vang vọng khắp Bắc Vực!
Có dũng có mưu, có tình có nghĩa.
Hình mẫu của đệ tử thân truyền, tấm gương của Nhân tộc!
Sau khi nhìn thấy báo cáo, Thẩm Chỉ Lan cắn đứt môi.
Chuyến đi tới biên giới lần này do nàng ta chủ động đề nghị, mục đích là muốn tìm cơ hội để thanh danh của mình lan xa.
Bất kể là tư chất thiên tài sở hữu Thủy Linh căn cực phẩm, hay biểu hiện anh dũng g.i.ế.t định, đều có thể giúp nàng ta nổi tiếp khắp Bắc Vực.
Kết quả, trong báo cáo không hề nhắc tới tên của nàng ta.
Hơn thế nữa, tiểu phế vật Phượng Khê kia còn được tâng bốc lên tận trời.
Dũng cảm xông pha, không hề sợ c.h.ế.t ư?
Đều là làm ra vẻ cả!
Nàng còn không biết xấu hổ chơi chiêu “gắp lửa bỏ tay người” kia mà!
Thế mà cũng xứng trở thành tấm gương của Nhân tộc á?
Sắc mặt của Thẩm Chỉ Lan dần trở nên dữ tợn, nhưng nhìn thấy Mục Tử Hoài ở phía xa đang tiến về phía mình, nàng ta lập tức bày ra vẻ tự trách.
“Đại sư huynh, có phải muội vô dụng lắm không?”
Mục Tử Hoài khẽ liếc tờ báo cáo trên tay nàng ta, rồi cười lạnh: “Lần này chẳng qua Phượng Khê dẫm trúng vận cứt chó mà thôi. Hồ thành chủ phái binh lính phủ thành chi viện khu Đinh, vừa hay lại để nàng ta được dịp thể hiện. Sư muội, muội đừng so sánh với nàng ta làm gì. Muội là thiên tài sở hữu Thủy Linh căn cực phẩm, số mệnh đã định rằng nàng ta chỉ có thể ngước nhìn muội.”
Thẩm Chỉ Lan lắc đầu: “Đại sư huynh, muội không so sánh với nàng ấy, muội chỉ cảm thấy bản thân còn có thể làm tốt hơn nữa. Huynh luyện kiếm cùng muội nhé, muội có vài chiêu vẫn chưa ngộ ra được, vừa hay có huynh ở đây, huynh giảng giải cho muội đi!”
“Được, chỉ cần là chuyện tiểu sư muội muốn làm, sư huynh đều đồng hành cùng muội.” Mục Tử Hoài cười nói, trong mắt tràn ngập tình ý.
Thẩm Chỉ Lan vờ không thấy, chỉ tập trung luyện kiếm.
Mấy ngày sau đó, sóng yên biển lặng, Ma tộc chẳng hề có động tĩnh, nhưng bên phía Nhân tộc cũng chẳng dám thả lỏng.
Phần lớn thời gian Phượng Khê đều tập trung luyện kiếm. Thấy nàng nỗ lực như vậy, Quân Văn cũng tự ép bản thân phải chăm chỉ hơn.
Đoan Mộc trưởng lão vui vẻ không thôi, thi thoảng còn rút ra chút thời gian để chỉ điểm họ đôi điều.
Hôm nay, khi đang luyện kiếm cùng Quân Văn, Phượng Khê đột nhiên thất khiếu đổ m.á.u, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Quân Văn suýt thì bị dọa c.h.ế.t!
Trời đất chứng giám, phi kiếm của hắn chưa hề đụng tới một sợi tóc của tiểu sư muội!
Thế này chẳng khác nào ăn vạ cả!
Cũng may chỉ chốc lát sau, Phượng Khê đã tỉnh.
Vẻ mặt nàng tràn ngập sự hưởng thụ: “Ngũ sư huynh, lâu lắm rồi muội không được cảm nhận lại loại cảm giác mê người thế này.”
Quân Văn: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Khó trách đám Ma tộc đều mắng muội là đồ biến thái.
Lần đầu tiên hắn nghe thấy có người dùng bốn chữ “cảm giác mê người” để miêu tả tình trạng thất khiếu đổ m.á.u.
Hắn chẳng hề biết rằng, “cảm giác mê người” mà Phượng Khê nói không phải thất khiếu đổ m.á.u, mà là trong thức hải của nàng có một miếng ngọc giản sáng lên!
Đọc nội dung trong ngọc giản, Phượng Khê vui mừng khôn xiết!
Nội dung của Ngọc giản ghi lại những chuyện có liên quan tới luyện đan.
Phần đầu tiên là giới thiệu tài liệu luyện đan, không chỉ có tài liệu của giới tu tiên Nhân tộc, mà còn có cả tài liệu của Ma tộc.
Thay vì nói là tài liệu luyện đan, chi bằng nói là bách khoa toàn thư thì hợp lý hơn.
Phần thứ hai là công thức luyện đan. Thế nhưng hiện tại Phượng Khê chỉ có thể đọc một phần nội dung, phần còn lại bị làm mờ, đoán chừng phải chờ tới khi thực lực của nàng tăng lên mới có thể đọc được.
Chính vì tiếp nhận một lượng tin tức quá lớn, thần thức của nàng không chịu nổi, nên mới thất khiếu đổ m.á.u, hôn mê bất tỉnh.
Phượng Khê không thể kể với Quân Văn về chuyện ngọc giản, chỉ đành liên tục nhấn mạnh rằng bản thân không sao, rồi bắt đầu “tiêu hóa” nội dung vừa tiếp nhận.
Tuy ngọc giản đã “mớm sẵn” nội dung vào thức hải của nàng, nhưng nàng cũng phải nghiền ngẫm một lúc lâu mới có thể lĩnh ngộ được.
Phượng Khê bắt đầu đọc từ phần tài liệu luyện đan. Càng đọc, nàng càng sững sờ.
“Sên đá một sừng là yêu thú cấp Địa, tu vi khi trưởng thành tương đương với tu vi Kim Đan kỳ của Nhân tộc, thích ăn đồ thối rữa. Sau khi bắt được con mồi, nó sẽ t.iêm chất độc vào cơ thể con mồi, đợi con mồi c.h.ế.t được vài ngày nó mới bắt đầu thưởng thức.”
“Độc của loài này khá đặc biệt, hiệu quả của thuốc giải khá chậm, thế nên có thể gây ra ảo giác rằng độc vẫn chưa được giải. Thật ra, chỉ cần uống thuốc giải, độc tố còn sót lại trong cơ thể sẽ từ từ được hóa giải, đợi chừng hai canh giờ là hoàn toàn khôi phục.”
“Toàn thân Sên Đá Một Sừng đều có thể làm thuốc, đặc biệt là sừng và tuyến độc…”
Trong cốt truyện nguyên tác, vị sư huynh Giang Tịch mà nàng chưa từng gặp mặt vô tình lạc vào bí cảnh Quy Bối Sơn, bị một loại trùng độc cực kỳ hiếm gặp tấn công.
Thẩm Chỉ Lan cũng tiến vào bí cảnh, vừa khéo chạm mặt Giang Tịch đang trúng độc. Nàng ta nói, chỉ có m.á.u của người sở hữu Thủy Linh căn cực phẩm mới có thể giải độc này, nên cắt đầu ngón tay lấy m.á.u giải độc cho Giang Tịch.
Giang Tịch cực kỳ cảm kích Thẩm Chỉ Lan. Sau này, sự cảm kích đó dần biến thành yêu thầm, cam tâm tình nguyện trở thành chó l.i.ế.m thâm tình.
Kết quả thì sao?
Để có được một cây thảo dược cấp Thiên, Thẩm Chỉ Lan hiến tế Giang Tịch cho Ma Tiêu của Ma Uyên Vạn Trượng.
Giang Tịch bị hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Mà con trùng độc hiếm gặp kia, chính là Sên Đá Một Sừng.
Phượng Khê cười mỉa, con mẹ nó chứ, cái gì mà chỉ có m.á.u của người sở hữu Thủy Linh căn cực phẩm mới có thể giải độc?
Sở dĩ Thẩm Chỉ Lan nói vậy, chẳng qua là muốn Giang Tịch mang ơn đội nghĩa nàng ta thôi.
Sau đó, cam tâm tình nguyện bị nàng ta lợi dụng.
Phượng Khê cũng không lạ gì khi Thẩm Chỉ Lan có thể làm ra chuyện này.
Thậm chí nàng còn nghi ngờ rằng việc Giang Tịch trúng độc là do Thẩm Chỉ Lan bày trò nữa kìa.
Nếu không trên đời này làm gì có lắm chuyện trùng hợp như thế. Bí cảnh rộng như vậy, mà nàng ta vẫn có thể “vừa khéo” chạm mặt Giang Tịch đang trúng độc?
Giờ nàng đã có cách giải độc, tới khi bí cảnh Quy Bối Sơn mở cửa, nàng sẽ phá bĩnh sự “vừa khéo” của nàng ta.