Vài ngày sau, giới tu tiên Bắc Vực nhận được một tin tức: có người phát hiện một bí cảnh ở mạch Quy Bối Sơn của núi Hoàng Lĩnh.
Chỉ những người hữu duyên, có cốt linh phù hợp và tu vi dưới Nguyên Anh kỳ mới có thể tiến vào.
Vì phát hiện bí cảnh ở mạch Quy Bối Sơn, nên đặt tên là bí cảnh Quy Bối Sơn.
Chưởng môn của bốn tông môn lớn cảm thấy đây là một cơ hội tốt để rèn luyện, nên đã phái tám đệ tử thân truyền đang phòng thủ ở biên cương tới bí cảnh Quy Bối Sơn tham gia thí luyện.
Bù lại, mỗi tông môn sẽ cử thêm một trưởng lão tới trấn thủ biên cương.
Sau khi nhận được tin, Hình Vu lập tức tới tìm Phượng Khê.
“Phượng Khê, sáng mai chúng ta cùng xuất phát nhé? Tới lúc đó, ngươi và Quân Văn có thể ngồi ké phi thuyền của bọn ta, không cần ngự kiếm phi hành nữa.”
Sở dĩ chọn xuất phát vào sáng mai, một là vì cửa vào bí cảnh vẫn chưa mở ra, vẫn dư dả thời gian.
Hai là, dẫu sao nơi này cũng là biên giới, xuất phát ngay trong đêm không được an toàn cho lắm.
Hình Vu vừa dứt lời, Phượng Khê đã lập tức đáp lại bằng một nụ cười tươi rói: “Nếu huynh không tới tìm muội thì muội cũng đang định đi tìm huynh đây. Ngũ sư huynh của muội cảm thấy ngại khi làm phiền các huynh, nhưng muội lại cảm thấy giữa bằng hữu với nhau không cần khách sáo như vậy, có điều cần giúp đỡ thì phải nói ra để mọi người còn biết mà giúp chứ.”
Hình Vu gật đầu: “Đúng đó. Cái tên Quân Văn kia, đường đường là nam tử hán mà cứ ngại trước thẹn, thua cả nữ tử.”
Quân Văn: “…”
Hắn chưa nói được câu nào luôn ấy!
Nhưng một lần lạ hai lần quen, hắn gánh nhiều nồi như vậy rồi, thêm một cái nữa cũng chẳng hề hấn gì, nên cũng lười giải thích.
Sau khi Hình Vu rời đi, Phượng Khê bắt đầu thúc giục quả cầu đen “đánh cá”.
Nàng phải mang một phần về biếu Tiêu Bách Đạo và các trưởng lão trong tông, để họ được nếm thử đồ tươi mới, một phần thì làm quà tặng Ngự Thú Môn. Dẫu sao nàng cũng ngồi ké phi thuyền của người ta, không bày tỏ chút thành ý cũng không được.
Quan trọng hơn là, hải sản trong biển Vô Cực chứa linh khí dồi dào, mang về bán sẽ thu được một khoản lớn.
Quả cầu đen cảm thấy bản thân quá khổ!
Linh sủng nhà khác đều được chủ nhân cho ăn sung mặc sướng, còn nó thì phải đánh cá vào lúc đêm hôm khuya khoắt thế này đây.
Dưới sự tác động của quả cầu đen, các loại hải sản nối đuôi nhau nhảy lên bờ, trông cực kỳ hỗn loạn.
Phượng Khê khoanh tay: “Ngũ sư huynh, huynh có biết vì sao đám hải sản kia lại nhảy lên bờ không? Vì mỹ mạo của muội đó! Từ nay về sau, đại lục Bắc Vực sẽ có thêm một cụm từ miêu tả nhan sắc, đó là tôm bay cá chạy.”
Quân Văn: “…”
Muội vui là được!
Trong lúc Phượng Khê đang chìm đắm trong niềm vui bội thu, thì ở đằng xa đột nhiên vang lên một tiếng rống giận dữ.
Đầu hải thú to lớn nhô ra khỏi mặt biển đen tuyền, trong đôi mắt màu vàng tràn ngập sự tức giận. Đây chính là con Voi Mắt Vàng kia.
Quả cầu đen đang chăm chỉ “đánh cá”, thấy vậy thì sợ mất mật.
Vội vội vàng vàng chạy về bên cạnh Phượng Khê.
Do lực chú ý của tất cả mọi người đều tập trung vào con Voi Mắt Vàng, hơn nữa bản thể của quả cầu đen vốn là một làn sương, thế nên chẳng ai phát hiện ra nó cả.
Phượng Khê trò chuyện với nó bằng thần thức, nàng mắng: “Xem ngươi nhát c.h.ế.t chưa kìa? Thể diện của tấm gương của Nhân tộc là ta đây bị ngươi làm cho mất sạch rồi.”
Quả cầu đen không phục, nó cãi: “Đó là hải thú Nguyên Anh trung kỳ đấy. Ta sợ cũng là chuyện bình thường thôi mà! Chẳng lẽ ngươi không sợ chắc?”
Phượng Khê khẽ hừ lạnh, sau đó, nàng dùng linh lực khuếch trương âm thanh, hét về phía con Voi Mắt Vàng: “Đang lúc đêm hôm khuya khoắt, ngươi gào rống cái gì? Ngươi hãy tự nhìn nhận lại bản thân đi, một phế vật Nguyên Anh trung kỳ, không giấu mặt đi thì thôi, đằng này còn ló mặt ra ngoài la hét ầm ĩ. Nào, ngươi có giỏi thì mọc cánh bay lên bờ đi, hai ta đại chiến ba trăm hiệp!”
Voi Mắt Vàng: “…”
Nếu nó có thể mọc cánh, nó đã đổi tên thành Chim Mắt Vàng rồi!
Phượng Khê chửi tiếp: “Ta biết thừa là ngươi đang tự tìm cớ rằng bản thân không thể mọc cánh chứ gì! Hừ, phế vật thì nhận phế vật đi, còn viện cớ nọ cớ kia. Dù ngươi có mọc cánh thật, thì với trình độ tép riu của ngươi, ta cũng sẽ bẻ cánh xuống làm quạt!”
“Ngươi lườm cái gì mà lườm? Còn lườm nữa, ta sẽ moi đôi mắt cá c.h.ế.t của ngươi xuống làm bóng đá.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Voi Mắt Vàng tức điên lên!
Nhưng nó không dám tới gần bờ, vì nó có thể cảm nhận được hơi thở của tu sĩ Hóa Thần.
Vì thế, nó chỉ đành bực bội quẫy đuôi, khiến sóng biển cuộn trào.
Phượng Khê bĩu môi: “Dẫu ngươi có quẫy tới khi trời hoang đất hoải, thì biển cũng chẳng thể biến thành đất liền đâu. Ngươi quẫy làm gì cho mất công.”
“Ta chỉ vớt chút hải sản thôi, sao ngươi keo kiệt thế? Ơ, hay là ngươi muốn tự hiến tế bản thân cho ta ăn? Chậc, nhưng ta không cần đâu, bởi ngươi xấu quá, ta không nuốt nổi.”
“...”
Phượng Khê mắng chửi suốt nửa canh giờ, Voi Mắt Vàng tức tới ngất đi, toàn thân trôi nổi trên mặt biển.
Mọi người: “…”
Chỉ dùng một cái miệng đã có thể khiến hải thú Nguyên Anh trung kỳ ngất đi.
Đây mà là miệng ư?
Sao nó còn lợi hại hơn phi kiếm thế kia!
Quả là g.i.ế.t người vô hình mà!
Thật ra phần lớn nguyên nhân là do Voi Mắt Vàng quá mệt, bởi nó vẫn luôn quẫy đuôi “nghịch nước”.
Hơn nữa, nó dùng quá nhiều sức, nên bất cẩn khiến vết thương vừa khép miệng ở đuôi vỡ ra, m.á.u chảy đầm đìa.
Cộng thêm tức giận, thế là nó ngất xỉu.
Lần này tỉnh lại, nó học khôn ra, chỉ gầm rú chứ không quẫy đuôi “nghịch nước” nữa.
Kết quả, lần này Phượng Khê chẳng nói gì, chỉ khoanh tay để mặc nó ở đằng kia tự gào tự nghe.
Voi Mắt Vàng cảm thấy bản thân chẳng khác gì… đồ ngốc.
Chờ tới khi nó ngừng la hét, Phượng Khê mới chậm rãi nói: “Được rồi, ngươi đừng giận nữa, đúng là ban nãy ta nói chuyện có hơi nặng lời.”
“Nhưng cũng do bị ngươi chọc tức đấy chứ!”
“Ngươi nói xem, chúng ta cũng được coi là hàng xóm của nhau đúng không? Mà đã là hàng xóm láng giềng, ta vớt chút cá nhỏ tôm nhỏ thì đâu có quá đáng. Thôi, bây giờ ta không vớt nữa, ngươi xem mà tặng là được!”
Voi Mắt Vàng: “…”
Sao nàng lại mặt dày vô liêm sỉ thế không biết?
Phượng Khê nói tiếp: “Được rồi, không nói mấy chuyện vặt vãnh này nữa! Nói chuyện quan trọng này!”
“Lần trước ngươi giúp bọn ta chuyển hướng tấn công của Ma tộc, ta đã chuẩn bị cho ngươi một món quà, vốn đang lo không biết nên làm thế nào để tìm ngươi, chẳng ngờ ngươi lại chủ động tìm tới.”
“Ta cũng chẳng có đồ tốt gì đâu, chỉ có chút thuốc cầm m.á.u và thuốc giải độc của cả Nhân tộc và Ma tộc. Ta không biết ngươi thích hợp với tộc nào, nên đều chuẩn bị cả cho ngươi đấy.”
Dứt lời, Phượng Khê mở nhẫn trữ vật, lấy ra một bình hồ lô to đùng, rồi ném xuống biển.
Voi Mắt Vàng sững sờ.
Thuốc cầm m.á.u và thuốc giải độc ư?
Nó có cần không?
Đương nhiên là cần rồi!
Tuy trong biển cũng có thảo dược, nhưng chủng loại không được phong phú như trên lục địa.
Hơn nữa, thảo dược nào có hiệu quả bằng thuốc!
Chẳng qua, nha đầu thối này tốt bụng thế cơ à?
Thuốc trong này, không phải… thuốc độc đấy chứ?