Phượng Khê vờ như không đoán được sự nghi ngờ của nó, nàng nói tiếp: “Sáng mai ta phải đi rồi, hi vọng lần sau chúng ta còn có duyên gặp lại. Đúng rồi, nếu ngươi còn cần đan dược thì có thể bắt Ma tộc tới đổi, tu vi càng cao càng đổi được nhiều đan dược.”
“Mà không chỉ ngươi, bất cứ con hải thú nào cũng có thể dùng Ma tộc để đổi đan dược với bọn ta, sống c.h.ế.t đều được. Không chỉ thuốc cầm m.á.u và thuốc giải độc, các ngươi muốn các loại thuốc khác cũng được nốt.”
“Được rồi, ta nói lâu như thế cũng khản cả cổ rồi, ngươi lui xuống đi thôi.”
Voi Mắt Vàng: “…”
Đôi mắt to tròn của nó thoáng trầm tư trong giây lát, sau đó, nó sai một con hải thú cấp thấp ngoạm bình hồ lô tới cho nó, rồi chìm xuống đáy biển, biến mất chẳng thấy tăm hơi.
Chứng kiến toàn bộ quá trình, Đoan Mộc trưởng lão há hốc mồm vì kinh ngạc.
Tam quan của ông ấy lại lần nữa được đổi mới: hóa ra người và hải thú cũng có thể trò chuyện, trao đổi.
Còn có thể… bàn điều kiện giao dịch nữa chứ!
Nhưng sự thật ở ngay trước mặt, nếu con Voi Mắt Vàng kia không động lòng, nó đã chẳng sai cấp dưới ngoạm bình hồ lô tới.
Nếu nó giao dịch với Phượng Khê, dùng Ma tộc để đổi đan dược, thì sự cân bằng giữa hải thú và Ma tộc sẽ bị phá vỡ.
Nhân tộc và vùng biên giới sẽ được an ổn trong một thời gian dài…
Nghĩ tới đây, cảm xúc khiếp sợ của Đoan Mộc trưởng lão dần biến thành mừng như điên.
“Tiểu Khê, nếu chuyện này thành công, lão nhất định sẽ xin tứ đại tông môn luận công ban thưởng cho trò.”
Phượng Khê cười đáp: “Đoan Mộc trưởng lão, con không quá quan tâm chuyện thưởng phạt, con chẳng qua chỉ muốn góp chút sức mọn cho Nhân tộc chúng ta mà thôi.”
Nghe vậy, ánh mắt Đoan Mộc trưởng lão nhìn càng trìu mến hơn, tiểu nha đầu Phượng Khê vừa thông minh, vừa lương thiện, thuần khiết.
Quả là một nhân tài hiếm có.
Khó trách trước kia chưởng môn vừa gặp đã nhất quyết đòi nhận nàng làm đệ tử thân truyền.
Phượng Khê trò chuyện với Đoan Mộc trưởng lão thêm một lát nữa, rồi tiếp tục sai quả cầu đen “đánh cá”.
Ban đầu quả cầu đen còn lo lắng, cảnh giác, sợ Voi Mắt Vàng tới tính sổ, nhưng đề phòng một lúc lâu mà vẫn chẳng thấy có động tĩnh gì, lúc này nó mới yên tâm.
Phượng Khê cất giọng đắc ý: “Sao hả? Phục rồi chứ? Biết thế nào là vừa có trí tuệ vừa có nhan sắc chưa? Nhưng cũng không trách được, ngươi chỉ là một làn sương, vốn không có đầu óc, thì tất nhiên cũng chẳng có cái gọi là trí tuệ rồi…”
Quả cầu đen cố gắng nhẫn nhịn, nhưng thật sự không nhịn nổi: “Ngươi đừng nghĩ mọi chuyện quá hoàn hảo. Ngươi có thể đưa ra điều kiện, Ma tộc người ta cũng có thể đưa ra điều kiện, tới lúc đó, đám hải thú kia bội ước với ngươi, hợp tác với Ma tộc tấn công chúng ta, ta xem ngươi làm thế nào!”
Phượng Khê cười càng đắc ý hơn: “Chuyện ngươi có thể nghĩ tới, ta đã suy xét xong từ đời tám hoánh nào rồi. Chờ ta mọc đủ năm loại linh căn, thực lực tăng vọt, ta sẽ tới biên giới thêm chuyến nữa.”
“Lần này ngươi hãy giúp ta ngụy trang thành Ma tộc, ta xuống biển Vô Cực quậy một trận, làm vài chuyện thiếu đạo đức, rồi vu oan cho Ma tộc. Đảm bảo đám Ma tộc kia có mọc thêm trăm cái miệng cũng không giải thích nổi.”
Từ cái lần Quân Văn nói với nàng rằng hải thú thường mắt nhắm mắt mở, có hơi nhân nhượng Ma tộc, trong đầu nàng đã chợt lóe lên một ý tưởng. Chẳng qua khi ấy nàng vẫn chưa nghĩ ra nên làm thế nào, giờ đây nàng đã nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo rồi!
Đó là: ngụy trang thành Ma tộc, khơi gợi mâu thuẫn giữa hải thú và Ma tộc!
Đương nhiên, thực lực hiện tại của nàng không cho phép, phải chờ thêm một thời gian nữa.
Nghe hết kế hoạch của nàng, quả cầu đen chỉ muốn thốt lên hai chữ:
Thất đức!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Đây là ý tưởng mà người bình thường có thể nghĩ ra ư?
Giờ thì nó biết nguyên nhân đan điền của nàng bị rạn nứt rồi, bởi nàng quá thiếu đạo đức!
---
Mãi tới rạng sáng, Phượng Khê mới cho phép quả cầu đen dừng việc “đánh cá”.
Lúc này cũng tới thời gian đoàn đệ tử thân truyền khởi hành tới bí cảnh Quy Bối Sơn.
Tình cảm Đoan Mộc trưởng lão dành cho Phượng Khê vốn không quá sâu đậm, nhưng sau thời gian tiếp xúc, ông ấy đã coi Phượng Khê thành vãn bối trong nhà.
Thế nên, trước khi đoàn người xuất phát, ông ấy luôn miệng dặn dò nàng phải cẩn thận.
Lúc đi ngang qua thành An Định, Hồ thành chủ đã đứng ở cổng thành chờ tiễn.
Tuy thoạt trông ông ta đối xử bình đẳng với các đệ tử thân truyền, nhưng sự thật là ông ta ưu ái Phượng Khê hơn, dặn dò nàng đủ chuyện.
Sau khi tạm biệt Hồ thành chủ, đoàn người tiếp tục lên đường.
Ra khỏi phạm vi cấm phi hành, mọi người lên phi thuyền tiến thẳng về Quy Bối Sơn.
Đây là lần đầu tiên Phượng Khê ngồi phi thuyền, nhưng đối với người từng ngồi máy bay như nàng, thì phi thuyền không quá mới lạ.
Nó và máy bay chỉ khác nhau ở cách cung cấp năng lượng cho động cơ thôi.
Tuy ấn tượng của Tần Thời Phong về Phượng Khê đã được cải thiện, nhưng thái độ của hắn ta không được nhiệt tình cho lắm. Sau khi chào hỏi qua loa, hắn ta bèn đả tọa tu luyện.
Còn Quân Văn và Hình Vu, tuy có mâu thuẫn, nhưng có Phượng Khê ở giữa hòa giải, ít nhiều hai người cũng có thể trò chuyện đôi ba câu.
Đường đi cực kỳ thuận lợi, hôm nay đoàn người đã tới Quy Bối Sơn.
Lúc xuống phi thuyền, Phượng Khê cố ý chia một phần hải sản cho Hình Vu, dặn gã cất kỹ, đợi quay về tông môn thì thay nàng biếu Hồ chưởng môn.
Hình Vu sảng khoái nhận lấy.
----
Dưới chân Quy Bối Sơn tề tựu rất nhiều tu sĩ, có cả đệ tử của các tông môn lẫn tán tu.
Rất nhiều tán tu thành lập một đội ngũ tạm thời, để tránh bị g.i.ế.t để cướp đoạt bảo vật.
Phượng Khê và Quân Văn tìm được đội ngũ của Huyền Thiên Tông.
Quân Văn bắt đầu phàn nàn: “Tiểu sư muội, muội xem kìa, hầu hết đệ tử thân truyền của ba tông môn kia đều có mặt đầy đủ, còn Huyền Thiên Tông thì chỉ có hai chúng ta. Chẳng biết mấy người đại sư huynh đã chui vào cái lỗ chuột nào nữa!”
Phượng Khê khẽ đảo mắt nhìn qua, phát hiện đúng như lời Quân Văn nói. Trong số các đệ tử thân truyền của bốn tông môn lớn, chưa có ai đạt tới cảnh giới Nguyên Anh, nên đều đủ điều kiện tiến vào bí cảnh.
Trừ Lộ Tu Hàm của Hỗn Nguyên Tông, tất cả đều có mặt.
Khi đọc truyện, Phượng Khê cũng chỉ đọc lướt, chỗ đọc chỗ bỏ, hơn nữa năm đệ tử thân truyền của Huyền Thiên Tông đều là c.hó l.iếm, tác giả chỉ miêu tả qua loa.
Thế nên nàng chỉ biết đại sư huynh Giang Tịch sẽ vô tình lạc vào bí cảnh Quy Bối Sơn, chứ không biết rõ vị trí cụ thể của ba sư huynh khác.
Phượng Khê cười đáp: “Không phải chỉ người hữu duyên mới có thể tiến vào ư? Biết đâu tất cả họ đều vô duyên, chỉ hai ta hữu duyên thì sao?”
Đôi mắt Quân Văn lập tức sáng lên: “Đúng vậy, đúng vậy! Đâu phải cứ đông đủ là thắng đâu!”