Đoàn người chờ mãi, cuối cùng cửa vào bí cảnh cũng mở ra!
Mọi người xếp hàng tiến vào bí cảnh. Thứ tự xếp hàng căn cứ vào thế lực của đội ngũ, chứ không phải ai tới trước xếp trước.
Bốn tông môn lớn xếp đầu tiên, sau đó là các tông môn vừa, rồi tới các tông môn nhỏ, cuối cùng mới tới tán tu.
Thứ tự xếp hàng của bốn tông môn lớn lại căn cứ vào thứ hạng của cuộc tỷ thí trước đó: Hỗn Nguyên Tông đứng đầu, Vạn Kiếm Tông đứng thứ hai, Ngự Thú Môn đứng thứ ba, còn Huyền Thiên Tông đứng thứ tư.
Thân là đại đệ tử của Hỗn Nguyên Tông, Mục Tử Hoài là người đầu tiên tiến vào.
Hắn ta hít một hơi thật sâu, nhấc chân bước qua cửa vào, bóng dáng hắn ta lập tức biến mất chẳng thấy tăm hơi.
Người của Hỗn Nguyên Tông reo hò ầm ĩ.
Ngay sau đó, tam đệ tử Mạc Tu Viễn, tứ đệ tử Vạn Kỳ Chí, ngũ đệ tử Chu Dật Chu của Bách Lý Mộ Trần đều thuận lợi tiến vào.
Đến lượt Thẩm Chỉ Lan.
Giây phút khi nàng ta bước chân qua cửa, mọi người mơ hồ nghe thấy tiếng “leng keng”.
Hiện trường lập tức bùng nổ.
“Căn cứ theo nội dung được ghi chép trong điển tịch, tiếng “leng keng” kia là tiếng kêu của phượng hoàng. Trời ạ, đừng nói Thẩm Chỉ Lan là chủ của phượng hoàng đấy nhé? Chẳng lẽ trong lần thí luyện này, nàng ta sẽ ký khế ước với phượng hoàng?”
“Trong bí cảnh Thiên Ngân trước đó, nàng ta đã ký khế ước với một quả trứng tiên rồi. Nếu lần này lại ký khế ước với phượng hoàng, thì phải nói nàng ta quá may mắn rồi!”
“Ai bảo người ta sở hữu Thủy Linh căn cực phẩm làm gì! Được Thiên Đạo ưu ái cũng là điều dễ hiểu thôi!”
“...”
Quân Văn nghe thế thì bĩu môi, nguýt dài một tiếng.
“Tiểu sư muội, muội đừng nghe họ nói linh tinh, dẫu trong bí cảnh thật sự có phượng hoàng, thì đó cũng là của muội. Nghe tên muội đã biết rồi, muội họ Phượng, phượng hoàng cũng họ Phượng, muội với nó mới là người một nhà.”
Phượng Khê: “…”
Hóa ra muội là một con chim à?
Sau khi Thẩm Chỉ Lan tiến vào, không ai trong số những đệ tử Hỗn Nguyên Tông còn lại thành công tiến vào nữa.
Tới lượt Vạn Kiếm Tông và Ngự Thú Môn, cũng chỉ đệ tử thân truyền mới có thể tiến vào.
Phượng Khê khẽ cau mày, chẳng hiểu sao nàng cứ cảm thấy nơi này có hơi kỳ quái.
Quân Văn lại không quá để tâm: “Đương nhiên bí cảnh phải chọn người có tư chất tốt rồi. Lỡ trong bí cảnh có truyền thừa, ai chịu truyền cho một tên phế vật cơ chứ?”
Hắn vừa nói, vừa nhấc chân bước qua cửa vào bí cảnh, chẳng ngờ lại bị đá ra ngoài.
Quân Văn: “…”
Phượng Khê cố nhịn cười bước qua, sau đó… nàng cũng bị đá ra ngoài.
Tổ đội phế vật đưa mắt nhìn nhau, cùng im miệng không nói gì.
Cuối cùng Huyền Thiên Tông không có lấy một mống thành công tiến vào.
Còn chẳng bằng nhóm tán tu, ít nhất nhóm tán tu cũng có vài người được vào trong.
Tất cả những người bị từ chối đều thở ngắn than dài, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
Trong lòng Phượng Khê hơi sốt ruột, nàng không hề hứng thú với chuyện tìm kiếm bảo vật, nhưng nàng tới đây là để cứu Giang Tịch kia mà!
Tuy nàng cũng có thể chờ Giang Tịch ra ngoài, rồi giải thích rõ tình hình thực tế với hắn, nhưng nàng lo hắn sẽ nảy sinh ấn tượng tốt với Thẩm Chỉ Lan trước khi gặp nàng.
Chỉ cần Thẩm Chỉ Lan viện cớ rằng nàng ta bị nội dung được ghi lại trong điển tịch lừa, chắc chắn Giang Tịch sẽ tin tưởng ngay tắp lự.
Thế thì rắc rối to.
Nhưng, không vào được thì biết làm thế nào?
Chờ đã!
Trong cốt truyện nguyên tác có viết, đại sư huynh Giang Tịch vô tình đi lạc vào bí cảnh Quy Bối Sơn. Nói cách khác, ngoài cửa vào bí cảnh, chắc chắn vẫn còn lối vào khác.
Nàng lập tức nói với Quân Văn: “Ngũ sư huynh, huynh đi theo muội.”
Quân Văn không biết nàng định làm gì, nhưng vẫn theo nàng chạy khắp Quy Bối Sơn.
Chạy tới độ hết hơi!
“Tiểu, tiểu sư muội ơi! Huynh biết muội buồn vì… vì không thể tiến vào bí cảnh. Nhưng, nhưng muội cũng không nên lấy huynh ra để trút giận chứ!”
Phượng Khê trợn mắt lườm hắn: “Muội đang tìm lối vào bí cảnh.”
Quân Văn: “…” Tiểu sư muội lại bắt đầu lên cơn rồi!
Từ trước đến nay, bí cảnh vẫn luôn chỉ có một cửa ra vào, hắn chưa từng nghe nói một bí cảnh còn có thể có nhiều lối vào khác nhau.
Đúng lúc này, Phượng Khê đột nhiên dừng lại, không chạy nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Bởi quả cầu đen phát hiện linh lực ở nơi này d.a.o động một cách bất thường.
Đây là một dòng suối nhỏ quanh co.
“Ngũ sư huynh, thượng nguồn của dòng suối nhỏ này ở đâu thế?”
Quân Văn vừa thở hổn hển vừa nói: “Thượng nguồn ở trên đỉnh Quy Bối Sơn. Nước này đều chảy từ trên đó xuống.”
Ánh mắt Phượng Khê sáng lên: “Đi thôi, chúng ta ngự kiếm lên đỉnh núi!”
Dứt lời, nàng gọi thanh kiếm gỗ ra, ngự kiếm bay lên, còn không quên thắt “đai an toàn” cho bản thân.
Quân Văn: “…”
Hắn chỉ đành ngự kiếm đuổi theo.
Tuy thanh kiếm gỗ rách nát, nhưng tốc độ bay của nó rất nhanh.
Dẫu Quân Văn đã dốc toàn lực để đuổi theo, nhưng vẫn bị nó bỏ một đoạn xa.
Trên đỉnh núi có một hồ nước sâu, rõ ràng nước chảy xuống trong veo, nhưng nhìn toàn thể thì hồ nước đen tuyền không thấy đáy.
Không cần nghĩ cũng biết hồ nước này cực sâu!
Phượng Khê ném quả cầu đen vào hồ, để nó đi dò đường.
Quả cầu đen cảm thấy bản thân quá khổ, quá thê thảm.
Việc nặng, việc dơ bẩn, việc nguy hiểm gì cũng đến tay nó. Thế cũng đành thôi, đằng này làm xong rồi còn chẳng nghe được một câu lời hay.
Ngay khi nó đang than thân trách phận, thì trong thức hải của nó chợt vang lên giọng nói của Phượng Khê: “Tiểu Cầu Cầu à, ta chỉ có thể tin tưởng và trông cậy vào ngươi thôi. Hơn nữa ta cũng tin rằng, chỉ cần việc ngươi muốn làm, thì chẳng điều gì có thể làm khó được ngươi cả. Bởi ngươi là Hỗn Độn Chi Linh duy nhất trên đời kia mà…”
Quả cầu đen đắc ý không thôi, bản thể của nó vô thức phình to ra.
Ngay cả cặp sừng nhỏ cũng tỏa ra khí chất bá vương.
Cầu Cầu dũng cảm, không sợ khó khăn!
Xông lên!
Sau khi lặn xuống đáy hồ, quả cầu đen nhanh chóng phát hiện ra manh mối. Ấy thế mà nơi này lại có một trận truyền tống.
Nghe tin, Phượng Khê lập tức kéo Quân Văn nhảy hồ.
Đối với tu sĩ, chỉ cần có linh lực, thì lặn nước một lát sẽ chẳng hề hấn gì.
Nhất là với tu sĩ sở hữu Thủy Linh căn, họ có thể ở dưới nước nửa ngày, thậm chí lâu hơn.
Quân Văn kinh ngạc thốt lên: “Tiểu sư muội, ta thấy trận truyền tống này khá giống trận truyền tống trong mỏ quặng bỏ hoang ở tông môn ta.”
Nghe vậy, Phượng Khê chăm chú quan sát, thì thấy quả đúng như lời Quân Văn nói. Điều này chứng tỏ trận truyền tống này đã có từ lâu đời, đoán chừng phải trên một vạn năm ấy chứ.
Nàng lấy đá lưu ảnh ra, chụp lại hình ảnh của trận truyền tống. Sau đó, nàng tìm rãnh nhét linh thạch trên đĩa trận, cố kiềm chế sự đau lòng nhét hơn một nghìn viên linh thạch vào đó, trận truyền tống mở ra.
Quân Văn lập tức túm c.h.ặ.t t.a.y áo Phượng Khê, sợ hai người sẽ bị tách ra trong quá trình truyền tống.
Hắn cũng chẳng biết bản thân làm vậy là vì muốn bảo vệ Phượng Khê, hay sợ rời khỏi Phượng Khê, bản thân sẽ gặp nguy hiểm nữa.
Cuối cùng, ánh sáng trắng chói mắt biến mất, tầm nhìn được khôi phục.
Nhìn tình cảnh trước mặt, Quân Văn suýt thì ngất xỉu.
Đây là một tổ chim lớn, cực kỳ lớn được xây dựng trên vách đá treo leo.
Tổ chim lớn tới độ dẫu hắn và Phượng Khê đã nằm ở bên trong, thì vẫn còn một khoảng trống cực lớn.
Hắn vô thức muốn ngự kiếm bỏ trốn, kết quả, hắn gọi mãi mà phi kiếm vẫn chẳng chịu ló mặt ra.
Chỉ có một cách giải thích duy nhất cho trường hợp này: đó là nơi đây cấm tu sĩ ngự kiếm phi hành.
Khi hắn đang định hỏi Phượng Khê nên làm thế nào, ở nơi xa, có một con chim màu vàng đang lao vút về phía này. Cánh chim dài chừng ba trượng, to lớn che trời.
“Tiểu, tiểu sư muội, đó là Ưng Vàng Cánh Sắt, tu vi của nó tương đương với tu vi của tu sĩ Kim Đan trung kỳ. Chúng ta c.h.ế.t chắc rồi!”
Phượng Khê híp mắt dặn: “Lát nữa nó tới gần, huynh hãy há to miệng, nói ‘A’! Hiểu không?”
Quân Văn: “...?”
Nhưng hắn chẳng có thời gian để tự hỏi, bởi con Ưng Vàng Cánh Sắt kia đã lao tới, trong miệng nó ngậm một con yêu thú có vẻ ngoài như con nai.
Phượng Khê há mồm kêu: “A…”
Quân Văn nhắm mắt, hét lên: “A…”
Ưng Vàng Cánh Sắt thoáng khựng lại như nghi hoặc điều gì đó, sau đó, nó dùng chiếc mỏ sắc nhọn xé thịt yêu thú, rồi chọn một miếng thịt non mềm mại, “mớm” vào miệng Phượng Khê.
Tiếp đó, nó ném một miếng thịt to vẫn còn lông vào mặt Quân Văn.
Quân Văn: “…”