Quân Văn tức điên lên!
Ở Nhân tộc, hắn bị đối xử bất công cũng đành thôi, thế nhưng hiện tại đến cả chim cũng kỳ thị hắn!
Chẳng lẽ tiếng “a” của tiểu sư muội êm tai hơn của hắn ư?
Ưng Vành Cánh Sắt đút cho Phượng Khê thêm mấy miếng thịt non nữa, thấy nàng không ăn, nó kiên nhẫn dùng mỏ chải tóc cho nàng.
Chải mãi tới khi tóc nàng suôn mượt, nó mới quay sang chải cho Quân Văn. Nhưng động tác chẳng hề nhẹ nhàng gì cho cam, khiến Quân Văn mất vài nhúm tóc.
Quân Văn đau tới độ nhe răng trợn mắt, nhưng không dám kêu thành tiếng.
Sau khi chăm sóc cho hai con “chim non”, Ưng Vành Cánh Sắt ăn hết phần thịt yêu thú còn dư lại, rồi che chở “chim non” dưới đôi cánh của mình, chìm vào giấc ngủ.
Quân Văn không dám động đậy, chỉ hi vọng Ưng Vành Cánh Sắt nhanh tỉnh ngủ rồi rời đi.
Chờ mãi cũng chờ được tới lúc Ưng Vàng Cánh Sắt tỉnh ngủ.
Nó kêu quang quác vài tiếng, Phượng Khê nhanh chóng gật đầu như gà mổ thóc.
Quân Văn thấy vậy cũng ngơ ngác gật đầu theo.
Ưng Vàng Cánh Sắt lườm Quân Văn bằng ánh mắt ghét bỏ rồi bay đi.
Chờ bóng dáng của Ưng Vàng Cánh Sắt khuất dạng, Quân Văn mới thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng nó cũng chịu đi rồi, làm ta sợ c.h.ế.t đi được!”
“Tiểu sư muội, sao muội biết chỉ cần chúng ta há mồm nói “a”, nó sẽ coi chúng ta thành con của nó?”
Phượng Khê nói: “Không phải chim non nào cũng thế ư?”
Quân Văn: “… Quan trọng là hai chúng ta đâu có giống chim?”
“Ngũ sư huynh, huynh nhìn đi, trong khe hở của tổ chim có rất nhiều mảnh vỏ trứng, muội đoán chim non vừa nở không lâu. Nhưng vì nguyên nhân nào đó, đám chim non kia đã c.h.ế.t.”
“Có một vài loại yêu thú, sau khi con non của nó c.h.ế.t đi, nó sẽ chuyển tình thương của mẹ lên con non cũng những giống loài khác. Vì vậy muội mới nghĩ ra cách này.”
Thật ra, sở dĩ cách của Phượng Khê thành công, còn vì một nguyên nhân quan trọng, đó chính là quả cầu đen.
Nó là Hỗn Độn Chi Linh, tất nhiên sẽ khiến các sinh linh cảm thấy thân thiết.
Phượng Khê đã ký khế ước với nó, nên người hoặc yêu thú cũng sẽ sinh ra cảm giác thân thiết với nàng ở một mức độ nào đó.
Đây cũng chính là nguyên nhân Ưng Vành Cánh Sắt thích nàng hơn Quân Văn.
Nghe Phượng Khê giải thích xong, Quân Văn phục sát đất.
Nếu chỉ có mình hắn rơi vào tổ chim, đoán chừng hiện tại hắn đã yên vị trong bụng Ưng Vàng Cánh Sắt rồi.
“Tiểu sư muội, tiếp theo chúng ta nên làm gì? Đâu thể ở mãi trong này vờ làm chim non chứ?”
Tổ chim được dựng trên vách đá thẳng đứng, gần như vuông góc với mặt đất, nên cách bò xuống không được khả thi cho lắm.
Phượng Khê lấy ra khỏi nhẫn trữ vật một tấm vải dệt to, đây là đồ nàng “cướp” được từ chỗ Lộ Tu Hàm.
Nàng xử lý tấm vải dệt, biến nó thành một chiếc dù nhảy.
Sau đó, nàng sai quả cầu đen: “Ngươi biến thành sương mù cản chiếc dù này lại, cố gắng khiến nó rơi chậm một chút. Hiểu không?”
Quả cầu đen biết hiện tại không phải lúc để làm mình làm mẩy, nếu kéo dài thời gian, khi con Ưng Vàng Cánh Sắt kia quay về thì toang.
Thế là, nó sảng khoái đồng ý.
Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Phượng Khê và Quân Văn tóm chặt sợi dây thừng buộc dưới chiếc dù, rồi nhảy khỏi tổ chim.
Trước khi nhảy, Phượng Khê còn nhặt vài sợi lông Ưng Vàng Cánh Sắt, cất vào nhẫn trữ vật.
Quả cầu đen làm việc vẫn rất đáng tin, tuy tốc độ dù rơi có hơi nhanh, nhưng cuối cùng hai sư huynh muội vẫn tiếp đất an toàn.
Việc đầu tiên Phượng Khê và Quân Văn làm sau khi đứng vững là bắt quyết thanh tẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Phượng Khê là để xóa sạch mùi của Ưng Vàng Cánh Sắt ám trên người, còn Quân Văn là vì bệnh sạch sẽ.
Sau khi chỉnh trang xong, Quân Văn hỏi Phượng Khê: “Tiểu sư muội, chúng ta đi hướng nào?”
Phượng Khê cũng không biết Giang Tịch đang ở đâu, nên tiện tay chỉ bừa một hướng: “Hướng này đi!”
Nàng vừa dứt lời, quả cầu đen lập tức nhảy ra ngoài.
Chỉ cần nhìn dáng nhảy tưng tưng của nó, là đủ biết nó đắc ý tới mức nào rồi.
Nó cảm thấy bản thân quá trâu bò!
Nha đầu thối kia vẫn luôn chê nó vô dụng, chắc hẳn bây giờ đã phục nó lắm rồi chứ gì!
Nếu không nhờ nó, sao nàng có thể tìm được trận truyền tống trong hồ nước?
Nếu không nhờ nó, sao nàng có thể tiếp đất an toàn?
Trên đời này nếu không có nó, trời đất đã sụp đổ rồi.
Nó mải chìm trong cơn đắc ý, tới độ Phượng Khê gọi nó vài lần, bảo nó chui vào Huyết Ma lệnh trốn tạm, mà nó vẫn chẳng nghe thấy.
Sau đó, thần thức nó đau thấu tim.
Phượng Khê cất giọng lạnh lẽo: “Cút về!”
Quả cầu đen lập tức ủ rũ quay về lệnh bài.
Quân Văn cảm thấy vẻ ủ rũ của quả cầu đen có hơi đáng thương, nhưng đồng tình thì đồng tình, chứ hắn biết thừa rằng không thể nuông chiều vẻ lên mặt của quả cầu đen.
May mà người ký khế ước với nó là tiểu sư muội, chứ nếu là người khác thì đã bị nó bắt nạt tới c.h.ế.t rồi.
Hai người đi chừng nửa canh giờ, thì nghe thấy tiếng kêu cứu từ xa truyền lại.
Trí nhớ của Phượng Khê rất tốt, nàng nhận ra người kêu cứu là một tán tu.
“Ngũ sư huynh, chúng ta mau qua đó xem sao.”
Quân Văn chẳng thèm hỏi nguyên do, mà đồng ý ngay tắp lự.
Đầu óc hắn không tốt, nhưng hắn biết nghe lời.
Tiểu sư muội sai gì hắn làm nấy, chắc chắn không sai vào đâu được.
Hai người tới gần thì thấy tán tu tên Điền Thanh đang bị ba con ch.ó sọc đen đánh hội đồng.
Quân Văn và Phượng Khê lập tức gia nhập cuộc chiến.
Một khắc sau, ba con ch.ó sọc đen đều c.h.ế.t hết.
Điền Thanh vừa uống thuốc cầm m.á.u, vừa cúi người cảm ơn hai huynh muội Phượng Khê.
Nói thật, từ trước tới nay hắn ta vẫn luôn cảm thấy đệ tử thân truyền của bốn tông môn lớn rất cao ngạo, thậm chí có hơi lạnh nhạt, vô tình.
Không ngờ rằng, hai đệ tử thân truyền của Huyền Thiên Tông sẽ ra tay giúp đỡ hắn ta.
Phượng Khê mỉm cười nói: “Đạo hữu đừng khách sáo, người tu đạo trong đại lục Bắc Vực này đều là người một nhà cả mà. Ta thấy ngươi bị thương khá nặng, chi bằng ngồi xuống đả tọa điều tức đi, chúng ta hộ pháp cho ngươi.”
Điền Thanh cảm động tới độ vành mắt đỏ hoe.
Quân Văn ngửa đầu nhìn trời, kinh nghiệm mách bảo hắn, rằng chắc chắn tiểu sư muội có âm mưu.
Nửa canh giờ sau, hơi thở của Điền Thanh đã ổn định lại, hắn đứng dậy cúi người cảm ơn thêm lần nữa.
“Phượng tiên tử, Quân thiếu hiệp, ta đã khỏe hơn nhiều, không chậm trễ hai người làm chính sự nữa. Ơn này không lời nào có thể diễn tả hết được, tương lai Điền Thanh ta nhất định sẽ báo đáp hai người.”
Phượng Khê cười đáp: “Không cần chờ tới tương lai đâu, ngươi có thể báo đáp ngay bây giờ.”
Điền Thanh: “…”