Lúc nàng tắm xong, nước vẫn còn ấm.
Cố Tâm Nguyệt vừa định thay nước nóng cho hắn nhưng hắn đã ngắn lại: "Không sao, nước này không bẩn, ta dùng luôn là được."
Cố Tâm Nguyệt vừa tắm nước nóng xong, không biết là do hơi nóng bốc lên hay vì lời hắn nói, mà mặt nàng đỏ bừng lên.
Để duy trì hình tượng hào phóng của mình, Cố Tâm Nguyệt giả vờ bình tĩnh: "Được thôi, bây giờ trời khô hạn, tiết kiệm một chút vẫn hơn, lúc ta tắm nước rất nóng, bây giờ chắc vừa đủ, hay là ta nhắm mắt giúp ngươi cởi quần áo nhé." Tống Dập sửng sốt một chút, sau đó hắn không nhịn được cong môi, trong mắt tràn đầy ý cười: "Được."
Cố Tâm Nguyệt cảm thấy như bị xúc phạm: “Cười cái gì? Ta là nương tử của ngươi, ngươi bị thương ở tay, ta giúp ngươi thay quần áo thì có vấn đề gì?"
"Tất nhiên là không có vấn đề." Tống Dập cố gắng không cười, tránh chọc giận nàng: "Ta chỉ thấy, nếu nàng là nương tử của ta, tại sao lại phải nhắm mắt?"
Cố Tâm Nguyệt cảm thấy ấm ức nhưng không thể đấu võ mồm với hắn.
Ngày thường nhìn hắn như một quân tử khiêm nhường, đạo mạo, không ngờ hôm nay hắn lại bỗng nhiên trêu chọc nàng như vậy.
Hừ, nể tình hắn cứu nhị ca một mạng, lại biểu hiện không tệ nên nàng không chấp nhặt với hắn nữa.
Cố Tâm Nguyệt không trả lời, nhắm mắt lại, trực tiếp động thủ.
Đợi đến khi cởi xong lớp áo ngoài, chỉ còn lại một chiếc quần lót bên dưới, Cố Tâm Nguyệt trực tiếp quay đầu: "Còn lại ngươi tự cởi đi, quần áo để thay ở trên giường, lát nữa tắm xong ngươi gọi ta vào đổ nước."
Nói xong, Cố Tâm Nguyệt quay đầu chạy ra ngoài.
Nàng hoàn toàn không nhìn thấy vành tai căng thẳng của Tống Dập ở phía sau đã đỏ bừng, làn da trắng bệch nổi lên một tầng da gà, hơi thở đã hoàn toàn rối loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Còn thủ phạm Cố Tâm Nguyệt sau khi chạy vào bếp, bắt đầu có chút hối hận.
Thật ra lúc đầu nàng chỉ định giúp hắn cởi lớp áo ngoài khó cởi, ai ngờ ma xui quỷ khiến, nàng lại giúp hắn cởi sạch cả áo trong.
Không biết hắn có nghĩ nàng là quỷ háo sắc hay không?
Nhưng nói thật, làn da của Tống Dập khá đẹp.
Cố Tâm Nguyệt không phân biệt được mình hối hận vì cởi nhiều hơn một lớp hay ít hơn một lớp, tóm lại nàng cảm thấy khá bực bội.
Sau khi dọn dẹp trong bếp một lúc, nàng bắc nồi nấu một bát mì thịt lợn xào dấm, đập thêm một quả trứng ốp la.
Chờ sau khi mì chín, Tống Dập bên kia cũng đã dọn dẹp xong.
Cố Tâm Nguyệt bưng mì vào, thấy hắn đã thay một bộ đồ lót sạch sẽ, quần áo được buộc lỏng léo, hoàn toàn không giống phong cách thường ngày của hẳn.
Nghĩ đến sự hấp tấp vừa rồi, nàng dứt khoát giả vờ như không nhìn thấy.
Nàng đặt bát mì lên chiếc bàn đầu giường, giọng điệu cố gắng bình thường: "Ngươi tối nay chưa ăn cơm, ta tiện tay nấu một bát mì, ngươi ăn lót dạ đi.” Sau đó nàng quay người, giúp hắn dọn quần áo bẩn, còn nước trong thùng tắm, nàng cũng không đổ đi, mà đẩy vào góc, để mai giặt quần áo.
Đợi đến khi Cố Tâm Nguyệt dọn dẹp xong phòng, Tống Dập cũng đã ăn hết một bát mì lớn.
Trước đây, thể trạng của hắn không tệ, chỉ là hai năm nay tâm trạng không tốt, lại thêm việc thức khuya chép sách, nên hắn mới trở nên gầy gò.
Mấy ngày nay, cơ thể hắn rõ ràng đã hồi phục rất tốt, ai ngờ hôm nay lên núi vất vả như vậy, quả thực hắn cảm thấy mình có chút suy yếu.