Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Chương 103



Nhưng vừa rồi hắn đã tắm nước nóng, bây giờ lại ăn một bát mì lớn, thể lực bắt đầu dần dần hồi phục.

Quả nhiên, có người chăm sóc khiến hắn cảm giác thật khác biệt.

Tống Dập nhìn Cố Tâm Nguyệt bằng ánh mắt đầy lòng biết ơn, vừa vặn đối diện với ánh mắt muốn nói lại thôi của nàng.

Bốn mắt nhìn nhau.

Cố Tâm Nguyệt vội vàng thu dọn bát đũa, một lát sau nàng lại quay lại.

Lúc Tống Dập đang bối rối thì nghe nàng lên tiếng: "Khụ, tối nay ta ra ngoài không yên tâm nên để Cố Tiểu Võ qua đây ngủ cùng Hoài Cẩn, Tử Du, bây giờ ba đứa chiếm hết giường ở tây phòng, trong nhà cũng không có chiếu để trải nên ta đành phải qua đây làm phiền ngươi một đêm."

Tống Dập bừng tỉnh, vội vàng dịch vào trong giường, chừa ra một khoảng lớn.

Cố Tâm Nguyệt chán nản trèo lên giường, thổi tắt đèn.

Này, Tống Dập vừa rồi có biểu cảm gì vậy? Một câu cũng không nói, chẳng lẽ hắn nghĩ nàng cố ý à?

Vừa rồi nàng giúp hắn cởi quần áo, bây giờ lại chủ động trèo lên giường hắn?

Thôi, hắn muốn nghĩ sao thì nghĩ, Cố Tâm Nguyệt nằm vật ra như một cái xác.

Còn Tống Dập lúc này vừa mới lấy lại được chút lý trí, không dám thở mạnh.

Mặc dù sau khi hai người thành thân, phần lớn thời gian hai người cũng ngủ chung một giường, nhưng lúc đó ít nhất còn có Hoài Cẩn và Tử Du.

Hai người cách nhau muôn trùng.

Như bây giờ, hai ngươi nằm chung một chỗ, đắp chung một chăn vẫn là lần đầu tiên.

Nói hắn không căng thẳng là giả.

Tống Dập suy nghĩ mãi, cũng không tìm ra được chủ đề nào thích hợp để nói chuyện, lúc hắn đang cố gắng thì bên cạnh đã truyền đến tiếng hít thở đều đều.

Tống Dập thở phào nhẹ nhõm, cũng lật người ngủ thiếp đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngày hôm sau.

Tống Dập vừa tỉnh dậy, bên cạnh đã trống một khoảng lớn.

Có lẽ bởi hắn hôm qua quá mệt nên hắn ngủ rất say, hắn liền chậm rãi mặc quần áo chỉnh tề sau đó đi ra ngoài.

Trên bàn ăn, Hoài Cẩn, Tử Du đã rửa mặt sạch sẽ chờ ăn sáng.

Còn Cố Tâm Nguyệt và Cố Tiểu Võ đang bưng bữa sáng từ trong bếp ra.

Thấy Tống Dập dậy, Tử Du vui về chạy tới: "Cha, hôm qua cha lên núi không bị thương chứ? Tử Du lo lắng cả đêm."

Tống Dập cười, bế Tử Du về bàn: "Cha không sao, ăn ngoan nào.”

Cố Tiểu Võ thấy vậy, không khỏi cười nói: "Lo lắng cả đêm? Ta thấy muội ngủ ngon như heo con."

Những người còn lại đều cười ầm lên.

Tử Du không chịu: "Mẫu thân, mẫu thân xem Tiểu Võ ca ca kìa, hắn trêu con."

Cố Tâm Nguyệt đặt những chiếc bánh bao nóng hổi lên bàn, chỉ vào trán Cố Tiểu Võ: "Không được bắt nạt muội muội!"

Sau đó, mỗi người lại múc một bát cháo trắng, một đĩa lớn trứng xào, sau đó mới ngồi xuống bắt đầu ăn sáng.

Thật ra, hôm nay Cố Tâm Nguyệt cũng dậy muộn, vì vội tới nhà họ Cố thăm nhị ca, nên nàng cũng không có tâm trạng hấp lại bánh bao, bèn lấy bánh bao làm sẵn trong không gian ra, hâm nóng lại một chút.

Nhưng đối với Cố Tiểu Võ mà nói, đây đã là một bữa ăn thịnh soạn hiếm có.

Sau khi mọi người ăn sáng xong, Cố Tâm Nguyệt ném bát đũa vào bếp, khóa cửa rồi vội vã dẫn mọi người đến nhà họ Cố.

Cố Tam Thanh hôm qua cũng bị thương ở tay, tuy không nghiêm trọng bằng Tống Dập nhưng sau chuyện của Nhị Dũng, Hứa Thị không yên tâm để lão đại và lão tam đi bán hàng rong nữa.

Mọi người đều ở lại nhà.

Cố Tâm Nguyệt lấy năm lượng bạc đã chuẩn bị sẵn ra, đưa thẳng cho Hứa Thị: "Mẫu thân, số bạc này là con bán hạt dẻ tích cóp được dạo gần đây, mẫu thân cầm lấy trước để nhị ca chữa chân."