Hứa Thị như bị dọa sợ: "Con bán hạt dẻ mà tích cóp được nhiều tiền như vậy, sao lại đưa hết cho chúng ta được? Việc này thì...
Cố Tâm Nguyệt ra hiệu cho Tống Dập, chỉ thấy hắn lên tiếng: "Nhạc mẫu cứ nhận đi, đây là quyết định của con và Tâm Nguyệt."
Cố Tâm Nguyệt nhất quyết muốn đưa, một là nàng muốn nhị ca yên tâm, chiếc chân này của hắn nhất định phải được chữa khỏi.
Hai là, mặc dù biết không phải lỗi của mình nhưng dù sao cũng là nàng chủ trương đi bán hạt dẻ rang đường. Ban đầu, nàng là muốn người nhà tích cóp chút tiền để trải qua mùa đông, ai ngờ...
Hứa Thị hiểu Cố Tâm Nguyệt nghĩ gì, vội vàng an ủi: "Chuyện này không trách con, mẫu thân cũng mới nghe thôn dân nói hôm qua, chuyện chúng ta bán hạt dẻ là do Tiền Thị nói ra trước, hơn nữa nếu không phải nàng ta nhất quyết muốn để đệ đệ của nàng ta cùng lên núi thì cũng sẽ không xảy ra chuyện này, ôi, gia môn bất hạnh."
Cố Nhị Dũng mím môi, nói với Cố Tâm Nguyệt: "Muội muội, là ca ca không tốt, lấy phải thê tử như vậy, là ca ca tự chuốc lấy."
Thấy tâm trạng của hắn không ổn, người nhà họ Cố đều mềm lòng, ngầm hiểu không nhắc đến chuyện Tiền Thị trốn về nhà ngoại.
Cố Tâm Nguyệt giả vờ thoải mái: "Nhị ca cứ yên tâm nằm nghỉ ngơi, lát nữa chúng ta sẽ đến Hồi Xuân Đường trong trấn mời đại phu đến xem cho ca, còn chuyện bán hạt dẻ, hay là chúng ta đừng làm nữa, dù sao hạt dễ cũng không còn nhiều, để lại ăn qua mùa đông cũng được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ừ, ta cũng nghĩ vậy, chữa bệnh cho nhị ca của các con mới là chuyện quan trọng." Hứa Thị thở dài, quay sang nhìn Tống Dập: "Hôm qua may nhờ có Tống Dập, ta nghe Tam Thanh nói, nếu không phải Tống Dập dứt khoát hái thuốc cầm máu, lại làm cả cáng thì mạng của nhị ca con chắc sẽ không giữ được.”
Chưa đợi Hứa Thị nói xong, Cố Tam Thanh đã vội vàng khen ngợi: "Trước đây ta vẫn luôn cảm thấy người đọc sách và chúng ta cũng chẳng khác gì nhau, nhưng muội phu thực sự khiến ta bội phục đến ba quỳ chín lạy, mọi ngươi không biết đâu, muội phu giỏi hơn ta rất nhiều, hôm qua lúc xuống núi hắn vẫn luôn đi trước, vừa mở đường, vừa gánh vác, sức nặng đều đè lên người muội phu, thực sự là rất đáng nể!"
Cố Nhị Dũng hôm qua vẫn luôn trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, giờ nghe mọi người nói vậy, hắn cũng vội vàng chắp tay cảm ơn. Khuôn mặt vốn lạnh nhạt của Tống Dập bị khen đến mức có chút ngượng ngùng: "Đó đều là chuyện nên làm."
Không bao lâu sau, Cố Tâm Nguyệt và Cố Đại Sơn đi đến Hồi Xuân Đường trong trấn để mời đại phu.
Nghe nói Hồi Xuân Đường có một vị đại phu cực kỳ giỏi chữa xương.
Lý chưởng quầy của Hồi Xuân Đường vừa nhìn thấy Cố Tâm Nguyệt, hắn theo bản năng muốn khách sáo hàn huyên, nhưng nghĩ đến lời dặn trước đó của Tần tam thiếu, không khỏi thu lời lại.
Cố Tâm Nguyệt không để ý đến sự khác thường của hắn, vội vàng hỏi: "Lý chưởng quây, ca ca nhà ta lên núi bị gãy chân, nghe nói ở đây có một vị đại phu giỏi chữa xương, có thể theo ta về thôn Lê Hoa xem được không?"
Lý chưởng quây nghĩ đến Tần tam thiếu đang ngồi trên lầu kiểm tra số sách, theo bản năng muốn từ chối.
Nhưng mạng người quan trọng, hắn không đành lòng, bèn tìm một cái cớ: "Tống phu nhân đến không đúng lúc, vị đại phu kia vừa đi chữa bệnh ở nơi khác, nhưng gãy xương cũng không phải bệnh nan y, nếu không, hay là trước tiên, ngươi đến chỗ khác tìm đại phu xem thử, đợi khi đại phu bên này về thì hắn sẽ đến thôn Lê Hoa tìm ngươi."