Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Chương 105



Có lẽ hai ngày nữa Tần tam thiếu sẽ quay về, đến lúc đó hắn phái người đến cũng không muộn.

Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, đành phải thôi.

Trước tiên, hai người đến một tiệm thuốc khác mời đại phu, nhân lúc Cố Đại Sơn đi thuê xe, Cố Tâm Nguyệt lại nhanh chóng mua hai con gà mái, hai miếng gan lợn, nàng lại mua thêm mấy cái xương to, định mang về hầm canh cho Cố Nhị Dũng.

Khi ba người trở về thôn Lê Hoa, vừa mới đến cửa nhà họ Cố, bỗng nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cãi vã âm ï, Cố Tâm Nguyệt dừng bước, dựng tai lắng nghe.

Nàng bèn nghe thấy Tiền Thị dẫn theo một phụ nhân tới đang ở trong sân làm loạn, nói người nhà họ Cố không ra gì, Cố Nhị Dũng đã tàn phế, còn muốn kéo khuê nữ như hoa như ngọc của bà ta không buông.

Cố Tâm Nguyệt nghe rõ ý đồ của hai người, không khỏi nổi trận lôi đình.

Nàng quay sang nói nhỏ với đại phu kia vài câu, mấy người liền bước vào trong sân.

Vừa vào sân, nàng liền thấy Cố Nhị Dũng đỏ hoe khóe mắt, gầm lên giận dữ: "Mẫu thân, mẫu thân để nàng ta đi, đi ngay!" Hứa Thị che mặt, khóc nức nở, nhi tử ngoan ngoãn của bà rõ ràng là bị nhà họ Tiền liên lụy.

Nếu nửa đời sau hắn không xuống giường được, có Tiền Thị ở bên cạnh chăm sóc cũng tốt.

Nhưng nhà họ Tiền thực sự quá đáng, bà không thể nuốt trôi cục tức này, không thể vui vẻ để Tiền Thị cút đi!

Còn mẫu thân của Tiền Thị thì nhất quyết hôm nay phải đưa khuê nữ đi, đêm qua về nhà, bà ta đã bàn bạc với lão Tiên, trước đây khi Cố Nhị Dũng còn khỏe mạnh, thỉnh thoảng khuê nữ vẫn có thể gửi chút bạc về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giờ hắn đã tàn phế, sau này bọn họ còn trông cậy vào đâu? Còn không bằng để khuê nữ cải giá, năm nay mất mùa, biết đâu nhà bà ta còn đổi được không ít lương thực.

Thôn dân tò mò tụ tập ngày càng đông, Tiền Thị chịu không nổi việc mọi người chỉ trỏ, nàng ta bèn chạy đến bên giường Cố Nhị Dũng quỳ xuống, khóc lóc nhỏ giọng: "Dũng ca, ta thật lòng muốn ở lại chăm sóc chàng nhưng cha và mẫu thân ta tuổi đã cao, đệ đệ còn nhỏ, sau này còn phải trông cậy vào ta nên mẫu thân ta mới nhất quyết bắt ta hòa ly, chàng đừng trách mẫu thân ta.”

"Sao số ta lại khổ thế này..." Tiền Thị tiếp tục che mặt.

Cố Tâm Nguyệt bị ồn đến đau đầu, nàng mất kiên nhẫn đi tới: "Ngươi thực sự muốn hòa ly với nhị ca ta à?”

"Muội... muội muội, ta thực sự không muốn nhưng mẫu thân ta thì.." Đôi mắt Tiền Thị đỏ hoe, nhìn có vẻ thật lòng thật dạ.

Cố Tâm Nguyệt cười khẩy một tiếng: "Nếu chân của nhị ca ta có thể chữa khỏi thì sao, mẫu thân ngươi có còn đồng ý hòa ly không?”

"Thật không?" Tiền Thị lập tức nín khóc, trong mắt lóe lên một tỉa gian xảo.

"Ai mà biết được? Này, đây là đại phu mà đại ca và ta vừa mới mời từ trấn trên đến, phải xem rồi mới biết được." Cố Tâm Nguyệt ra hiệu cho đại phu tiến lên xem.

Tiền Thị thấy vậy, vội ra hiệu cho mẫu thân mình, hai người mới dừng lại.

Đại phu cẩn thận xem xét vết thương trên chân Cố Nhị Dũng, lắc đầu, thở dài: "Lão phu cũng bó tay rồi."

Tiền Thị và mẫu thân nàng ta vừa mới nín khóc một lúc, nghe vậy liền vội vàng khóc lóc thảm thiết trở lại.

"Con gái, con nghe lời mẫu thân khuyên, mẫu thân biết con là người tốt bụng nhưng lòng tốt không thể dùng để ăn, bây giờ trong nhà không còn gì để ăn rồi, hôm nay con phải về nhà với mẫu thân!"