"Có một cậu bé tên là Khổng Dung, bốn tuổi, một hôm..."
Chuyện kể xong, hai hài tử nghe say sưa, quả lê trong tay cũng quên gám.
Tống Dập ở bên cạnh nãy giờ vẫn cúi đầu, thong thả ăn chén lê chưng trong tay, không nhìn ra biểu cảm gì.
Cố Tâm Nguyệt có chút chột dạ, quay sang hỏi hai hài tử: "Hoài Cẩn, Tử Du, các con thấy mẫu thân kể chuyện thế nào?"
"Mẫu thân kể hay lắm, chỉ là... e rằng quả lê nhỏ nhất không đủ cho Tử Du ăn." Tử Du mặt đầy vẻ lo lắng trả lời.
"Tử Du đừng sợ, sau này nếu ăn lê nữa, ca ca sẽ nhường quả to cho muội nhưng ta thấy lê trong chén của cha hình như to hơn chúng ta nhiều." Hoài Cẩn bổ sung.
Tử Du nghe vậy, vội liếc nhìn vào chén của Tống Dập.
Cô bé nói bằng giọng ngọng nghịu: "Thật không, nhưng cha bị bệnh, mẫu thân Thương cha nên mới cho cha ăn quả to."
Tống Dập đang cúi đầu ăn ngon lành, nghe vậy, tay câm chén của hắn khẽ khựng lại, ngẩng đầu lên, ngượng ngùng nói: "Vậy à?”
Hai hài tử cùng gật đầu.
Cố Tâm Nguyệt lúc đó chỉ nghĩ hai hài tử còn nhỏ, ăn lê quá to dễ bị đau bụng.
Mà làm cao lê thu lại rất mất công, thế nên nàng tiện tay chưng luôn một quả to, ai ngờ lại bị hai đứa nhỏ tỉnh mắt phát hiện ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc nàng đang nghĩ cách chữa cháy thì ngoài cửa bỗng truyền đến giọng nói sảng khoái của Cố Tam Thanh,
"Muội muội, muội thu dọn xong chưa?" Cố Tam Thanh nhẹ nhàng bước chân vào sân: "Ồ, cái gì thơm thế này?"
Cố Tâm Nguyệt cười khẩy: "Mũi của tam ca thật thính, vừa lén ràng ít hạt dễ ăn đã bị ca phát hiện, này, trên bếp còn để lại ít, ta đi lấy cho ca." Cố Tâm Nguyệt đứng dậy vào bếp, nàng vừa bưng đĩa hạt dẻ rang còn lại ra thì nghe Cố Tam Thanh chua chát nói: "Ồ, hình như lê trong chén của muội phu to quá nhỉ? Vừa nãy trên núi tại sao ta lại không thấy, hay là muội muội lén giấu đi?"
Tống Dập lại khựng tay, nhìn Cố Tâm Nguyệt với vẻ đáng thương.
Cố Tâm Nguyệt liếc nhìn hắn, cho hắn một ánh mắt yên tâm, sau đó nàng quay sang cười với Cố Tam Thanh: "Tam ca đừng trêu chọc nữa, lê chúng ta cùng hái thì to cỡ nào ca còn không biết hay sao, còn tại sao muội lại chọn quả to nhất chưng cho hắn ăn, là vì muội nghe nói lê có thể trị ho, đỡ phải lên trấn lấy thuốc."
Cố Tam Thanh gật đầu: "Cũng phải, cơ thể của muội phu cần phải bồi bổ."
Sau đó, hắn tự ngồi xuống ăn hạt dẻ rang đường.
Tống Dập nghe vậy, đôi mắt đen láy bỗng tối sầm lại, cúi đầu xuống tiếp tục ăn lê chưng.
Vừa nãy hắn còn tưởng Cố Tâm Nguyệt cố tình để lại quả lê to nhất cho mình, còn đặc biệt chưng thật mềm để mình ăn trị ho.
Ai ngờ nàng chỉ là để tiết kiệm tiền thuốc?
Cố Tam Thanh ăn rất vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ của Tống Dập, hắn vừa ăn vừa khen: "Muội muội, có phải tam ca lâu rồi không ăn hạt dẻ rồi không? Sao ta thấy hạt dẻ này ngon hơn gấp mấy lân ta ăn trước đây? Ta thấy nếu đem lên trấn bán chắc chắn sẽ đắt khách!”
"Đương nhiên rồi, ca không nhìn xem ai làm à?" Cố Tâm Nguyệt nhìn trời, vội vàng thúc giục: "Tam ca, chúng ta mau đi lên trấn thôi, đi sớm về sớm, tối còn nhiều món ngon nữa.”
Cố Tâm Nguyệt dặn dò Tống Dập đôi câu đơn giản, hoàn toàn không để ý đến tâm trạng buồn bã của Tống Dập, liên theo Cố Tam Thanh chạy đến trấn.