Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Chương 55



Sau đó hắn lại bảo đồng tử bán thuốc đi lấy bối mẫu: "Phu nhân xem, 5 củ bối mẫu này khoảng một lượng, một lượng 100 văn, không biết phu nhân muốn mua bao nhiêu?”

Cố Tâm Nguyệt cầm củ bối mẫu lên xem, thấy giống với xuyên bối của thời hiện đại, trong lòng ước tính một lượng nghiền thành bột cũng chỉ đủ cho Tống Dập dùng một lần.

Nếu muốn nấu một nồi cao lê thu lớn, ít nhất phải dùng 4 lượng, tức là 400 văn, theo giá cả thời đại này thì quả thực không rẻ.

Cố Tâm Nguyệt vô cùng đau lòng, lập tức từ bỏ ý định thêm bối mẫu vào cao lê thu, nhưng phần của Tống Dập thì vẫn phải mua.

Cố Tâm Nguyệt nhanh chóng xem xét các vật phẩm trong không gian, sau đó thở phào nhẹ nhõm nói với ông chủ tiệm: "Làm phiền ông chủ gói cho ta 4 lượng trước nhé, ngoài ra, không biết ông chủ có bán ngân nhĩ không?”

Chủ tiệm không ngờ sau khi Cố Tâm Nguyệt nghe giá bối mẫu lại quyết định mua luôn, vậy mà nàng còn hỏi đến ngân nhĩ?

Trong lòng hắn lại dấy lên nghỉ ngờ nhưng vẫn trực tiếp quay vào trong, một lát sau hắn lấy ra một tai ngân nhĩ khô, đưa cho Cố Tâm Nguyệt xem: “Ngân nhĩ này bán theo tai, một tai 2 lượng bạc.”

Phải nói là giá bối mẫu vừa rồi đã khiến Cố Tâm Nguyệt đau lòng, vậy mà giá ngân nhĩ hiện tại lại khiến nàng ngạc nhiên!

Không ngờ ngân nhĩ ở đây lại đắt đến vậy?

Trước đây nàng xem phim cổ trang, thấy bảo quan chức nhỏ muốn ăn một bữa ngân nhĩ phải tốn nửa tháng lương, xem ra người xưa không lừa nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghĩ đến một thùng ngân nhĩ đầy ắp trong không gian vẫn chưa động đến, khóe miệng Cố Tâm Nguyệt không nhịn được mà cong lên.

Sau đó nàng giả vờ lấy một túi vải từ trong gùi ra, mở ra rồi đưa cho chủ tiệm: "Xin lỗi, nãy ta chưa nói rõ, ta không phải muốn mua ngân nhĩ, ta muốn hỏi xem các ngươi có mua ngân nhĩ không?”

Chủ tiệm nghe Cố Tâm Nguyệt không phải muốn mua mà là muốn bán, nghĩ đến việc mình vừa báo giá bán, không khỏi lộ ra vẻ không VUI.

Nhưng sau khi xem ngân nhĩ mà Cố Tâm Nguyệt đưa tới, vẻ mặt của hắn lập tức chuyển từ không vui sang ngạc nhiên: "Xin hỏi phu nhân, phu nhân lấy ngân nhĩ này ở đâu vậy?"

Cố Tâm Nguyệt khẽ nhíu mày, biết rằng ngân nhĩ của mình thực sự tốt hơn nhiều, nàng từ tốn nói: "Núi sâu, còn những thứ khác thì không thể nói nhưng xin ông chủ yên tâm, nguồn gốc của ngân nhĩ này tuyệt đối đáng tin cậy."

Chủ tiệm cũng biết ngân nhĩ này chắc chắn là từ trong núi sâu, chỉ là những người hái thuốc bình thường dù có vào núi sâu cũng rất ít khi gặp được những cây lớn như vậy.

Hắn không khỏi nhìn Cố Tâm Nguyệt với ánh mắt khác.

Nhưng hắn đã kinh doanh hiệu thuốc mấy chục năm rồi, tuyệt đối không thể bị hai tai ngân nhĩ này dọa sợ.

Vì vậy, hắn liền bình tĩnh lại, giọng nói cũng trở nên bình tĩnh: "Không giấu gì phu nhân, hai tai ngân nhĩ này của phu nhân thực sự tốt hơn hai tai mà ta vừa lấy ra, nhưng ta mở hiệu thuốc cũng là để kiếm sống, không thể mua bán một giá, phu nhân có thể hiểu chứ?"

"Tất nhiên là hiểu, chỉ là ông chủ cũng đã xem ngân nhĩ của ta rồi, tuyệt đối không chỉ bán được 2 lượng bạc, ta không quan tâm ông chủ bán được bao nhiêu bạc, ta chỉ cần 2 lượng bạc một tai, ông chủ thấy thế nào?" Cố Tâm Nguyệt tự nhận mình không đòi hỏi nhiều, chỉ muốn bán nhanh rồi về nhà.

Nhưng chủ tiệm lại lộ vẻ khó xử: "Cái này... nói thật, phu nhân, ngân nhĩ này ở đây không bán được giá cao đâu, trừ khi mang đến kinh thành bán, bình thường những nhà giàu có chỉ ăn loại ngân nhĩ mà ta vừa lấy ra là đủ rồi."